Vừa dứt lời liền xích lại gần Nam Nhiễm.
[Bộp]
Nam Nhiễm dùng sức đánh vào cổ Nguyễn Mặc.
Đánh anh ngất xỉu.
Miệng lẩm bẩm: "Vạn nhất nếu không phải tiểu dạ minh châu thì cũng không thể nhét trở lại nữa."
Nói xong.
Hai mắt Nam Nhiễm còn chớp chớp vài cái.
Sau đó.
Duỗi tay, ôm chặt Nguyễn Mặc đang hôn mê.
...
Trải qua vài lần.
Nguyễn Mặc liền ý thức được Nam Nhiễm không nguyện ý.
Mới bắt đầu.
Thì anh còn hơi sốt ruột.
Cảm thấy Nam Nhiễm sẽ rời khỏi anh.
Nhưng lâu ngày.
Mới phát hiện cô không có dấu hiệu nào thể hiện muốn rời bỏ anh.
Mỗi ngày vẫn ngủ cùng nhau.
Cùng nhau thức dậy.
Nhìn một màn này.
Anh cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Thôi.
Cứ từ từ.
Không nóng vội.
Dù sao quãng đời còn lại còn rất dài.
Chỉ cần Nam Nhiễm mãi mãi ở bên cạnh anh.
Thì có chuyện gì xảy ra cũng không sao.
...
5 năm sau.
Trong một lần Nguyễn Mặc và Nam Nhiễm ra nước ngoài du lịch.
Bất ngờ gặp tai nạn máy bay, không may bỏ mình.
Hôm đó cũng chính là ngày nguyên thân Nam Nhiễm qua đời.
...
[tích tích tích_____ đã hoàn tất truyền tống đến thế giới cổ tích.]
Nam Nhiễm vừa mở mắt.
Âm thanh đầu tiên cô nghe được chính là câu này.
Bên tai truyền đến tiếng sóng biển vỗ vang.
Một làn sóng đánh ập vào bờ.
Trùng hợp đánh vào mắt cá chân của Nam Nhiễm.
Cô ngồi dậy.
Cúi đầu xem xét tình hình xung quanh.
Mái tóc màu rong biển.
Dài thượt, xõa bung theo làn sóng kéo dài đến eo.
Bị nước biển làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3938545/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.