Nam Nhiễm nghe Tiểu Hắc Long nói.
Ngồi ở mép giường.
Vừa rồi bởi vì vừa mới mở mắt đã nhìn thấy bộ dáng tàn tệ của Nguyễn Mặc.
Cô thực tức giận.
Cho nên hoàn toàn không hề có phản ứng khác.
Được hệ thống nhắc nhở.
Sự tình phát sinh đêm qua.
Theo đó từ từ hiện ra trong đầu.
Có người luôn bày trò trước mặt cô.
Còn nói cô đánh người.
Sau đó, cô thật sự đánh người phụ nữ kia một trận.
Còn có vài người ngăn cản cô.
Nhìn vô cùng phiền phức.
Vì thế cô đánh luôn đám người đó.
Lúc sau...
Dạ minh châu tới.
Đưa cô rời đi.
Còn hôn cô một cái.
Sau khi về nhà.
Cô liền đẩy hắn lên giường.
Xé quần áo hắn.
Bắt đầu khi dễ hắn.
Ách.
Hình như mọi chuyện là như vậy.
Nam Nhiễm nhìn bộ dáng thê thảm của anh.
Nghiêm túc gật đầu.
"Ừ, em quên hết rồi."
Tốc độ nói của cô rất nhanh, không chút cảm xúc.
Thân thể Nguyễn Mặc cứng đờ.
Duỗi tay.
Túm chặt lấy tay Nam Nhiễm.
"Thật sự quên rồi?"
Đồng chí Nam Nhiễm.
"Em không có khi dễ anh."
Người nào đó chạy nhanh, ném nồi sang cho người khác.
Sau khi cô nói xong.
Tiểu Hắc Long liền nhắc nhở.
[ký chủ, cô đã làm cái gì, dạ minh châu đều nhớ rõ. Không phải chỉ cần cô phủ nhận là coi như không có chuyện gì.]
Nam Nhiễm cảm giác được bàn tay đang nắm tay cô của dạ minh châu càng ngày càng chặt hơn.
Nhìn bộ dáng run rẩy của anh.
Giống như đêm qua cô xuống tay vô cùng tàn nhẫn.
Với bộ dáng chịu đựng này.
Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3938532/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.