Một đám vệ sĩ mặc vest đen ở đằng sau.
Thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng.
Cùng một đám đạo diễn và nhà làm phim đang nằm tứ lung tung trên đất.
Hình ảnh kia, chậc chậc chậc.
Nhóm người này uống say đến mức mất kiểm soát?
Rốt cuộc là uống rượu gì mà có thể uống đến mức nằm lên cả bàn vậy?
Nguyễn Mặc sốt ruột, thời điểm nhìn thấy Nam Nhiễm bình an, tâm tình mới ổn định hơn một chút.
Anh bước tới.
Khuôn mặt lạnh băng.
Duỗi tay.
Gỡ tay Nam Nhiễm ra khỏi người Ninh Dã.
Mở miệng.
"Em đang làm gì?"
Vốn dĩ Nam Nhiễm rất bất mãn.
Kết quả chưa phát hỏa thì cả người đã tiến vào lòng ngực lạnh băng của người trước mặt.
Giọng nói quen thuộc truyền đến.
Cơ thể.... lấp lánh...
Cứ thế đập vào mắt cô.
Nam Nhiễm lập tức vùi đầu vào cổ Nguyễn Mặc.
Cọ a cọ.
Cọ a cọ.
Miệng lẩm bẩm một câu.
"Nóng muốn chết."
Dứt lời.
Liền muốn dùng sức ôm chặt lấy Nguyễn Mặc.
Nhưng, ngay sau đó đã bị Nguyễn Mặc đẩy ra.
Anh khom lưng.
Nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
"Anh là ai?"
Lúc anh hỏi câu này.
Trong giọng nói mang theo vài phần tức giận.
Tiểu Hắc Long liếc mắt một cái liền nhìn ra được ký chủ đã chọc Nguyễn Mặc sinh khí.
Chuyện này không được a.
Vất vả lắm mới tìm thấy được một người nói chuyện mà ký chủ có thể miễn cưỡng nghe lọt tai.
Dạ minh châu nhất định phải yên ổn ở bên người ký chủ!
[ký chủ, ký chủ, cô mau nói Nguyễn Mặc, Nguyễn Mặc!]
Nam Nhiễm nhìn anh.
"A... Nguyễn Mặc."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3938530/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.