Nhìn bề ngoài Nguyễn Mặc rất gầy.
Nhưng lúc đánh nhau.
Sức lực kia không hề giống một người ốm yếu.
Chỉ hai quyền đã khiến Tô Tử Trác ngã lên ghế, đầu bị choáng váng trong vài giây.
Rõ ràng Nguyễn Mặc đang rất tức giận.
Trong cơn tức còn che dấu một nỗi ưu thương khó tả.
Anh cố chấp nắm chặt tay Nam Nhiễm.
"Em đã nói sẽ luôn thích anh."
Nam Nhiễm gật đầu.
"Đúng vậy."
Lúc này, giá trị hắc ám trong cơ thể Nam Nhiễm đã hoàn toàn ổn định.
Nguyễn Mặc thấy cô có thể trả lời một cách nhẹ nhàng như vậy.
Đáy lòng càng bi thương.
Rốt cuộc cô có thích anh không?
Hay là nói, người cô thích rất nhiều?
Môi anh khẽ mở.
"Em cũng thích anh ta?"
Nam Nhiễm liếc Tô Tư Trác một cái, bĩu môi.
"Đùa cái gì vậy. Sao em lại có thể thích cái thứ dơ bẩn này."
Thời điểm Nam Nhiễm vừa nói xong chữ cuối cùng.
Thì đúng lúc Thanh tỷ mang theo một đám vệ sĩ chạy đến.
Nghe được lời này của cô.
Lập tức ngậm chặt miệng.
Không thích thì không thích.
Sao lại mắng người khác như thế?
Hai mắt Nguyễn Mặc gắt gao nhìn chằm chằm cô.
"Anh là cái gì?"
Nam Nhiễm ôm chặt Nguyễn Mặc, bộ dáng thả nhiên.
"Dạ minh châu a."
Thanh tỷ đỡ trán.
Có cái kiểu an ủi bạn trai như vậy sao?
Người mà cô không thích thì là đồ dơ bẩn.
Còn bạn trai của cô thì là dạ minh châu độc nhất vô nhị(*).
Cô, cô có từng nghĩ đến cảm thụ của Tô Tử Trác chưa?
Tốt xấu gì Tô Tử Trác cũng là người của một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3938524/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.