Vậy... đại lão Nam Nhiễm đang gặp bạo lực mạng, hiện tại đang làm gì?
Trong chung cư.
Nam Nhiễm ngồi trên sô pha.
Cả người dựa vào ghế.
Ngồi một chỗ, nhìn Nguyễn Mặc uống thuốc.
Lúc trước.
Tuy Nam Nhiễm có thích dạ minh châu.
Nhưng không thích đến mức mỗi ngày đều phải ôm, đều dính người hai mươi bốn trên hai mươi bốn.
Còn hiện tại?
Nguyễn Mặc đã bị cô nhìn chằm chằm hơn hai tiếng.
Dù hiện tại anh cũng đã quen dần.
Cả người cũng không còn mất tự nhiên nữa.
Nhưng, hai tai vẫn không nhịn được ửng đỏ.
Đến khi Nguyễn Mặc uống thuốc xong.
Đột nhiên Nam Nhiễm đứng dậy, cánh tay trắng nõn chống bàn.
Tới gần Nguyễn Mặc.
"Đắng."
Sau khi hôn được một lúc.
Hứng thú của Nam Nhiễm liền theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được giảm xuống.
Chép chép miệng.
Đứng thẳng người.
Tuy rằng Nguyễn Mặc có hơi khẩn trương.
Nhưng toàn bộ lực chú ý của anh đều đặt trên người Nam Nhiễm.
Phản ứng của cô như thế nào đương nhiên anh là người rõ ràng nhất.
Bỗng nhiên.
Bàn tay thon dài của anh nắm lấy tay Nam Nhiễm.
Nguyễn Mặc đứng dậy.
Ôm chặt Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm khó hiểu.
"Làm gì?"
Tuy rằng người anh lành lạnh.
Khi bị ôm rất thoải mái.
Nhưng Nguyễn Mặc lại không nói lời nào.
Chỉ ôm cô.
Vì thế sau khi cân nhắc nửa ngày, Nam Nhiễm liền hỏi.
"Lại phát bệnh?"
Nhắc đến bệnh đương nhiên là chỉ bệnh đau dạ dày của anh.
Nguyễn Mặc không phải một người thích nói dối.
Cũng không cần phải nói dối.
Nhưng hiện tại...
Khóe môi khẽ giật.
Mí mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3938519/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.