Bản thân bị người khác bế công chúa rời đi nhưng Nguyễn Mặc cảm thấy... cũng không khó tiếp thu cho lắm.
Một đường đi ra Câu lạc bộ đêm Lục Địa.
Trên xe bảo mẫu.
Nam Nhiễm ngồi trên ghế.
Điện thoại di động đặt trên xe vẫn luôn kêu không ngừng.
Lúc này, tài xế mở miệng.
"Thanh tỷ gọi điện tới bảo chương trình phát sóng trực tiếp đã bắt đầu, muốn tiểu thư nhanh chóng trở về."
Nam Nhiễm nhắm mắt lại.
"Ừm, trở về."
Nguyễn Mặc nhìn vết thương trên tay Nam Nhiễm.
Dường như cô không hề để ý đến nó.
Máu chảy không ngừng.
Nguyễn Mặc nhìn vết thương dài ngoằng trên tay cô.
Chỉ cảm thấy vết máu kia, vô cùng chói mắt.
Nam Nhiễm nhìn Nguyễn Mặc.
Thấy anh nãy giờ không nói gì.
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí.
[ký chủ, không phải hắn bị cô dọa sợ rồi chứ?]
Mí mắt Nam Nhiễm khẽ động.
Con ngươi đen nhánh nhìn thẳng về phía anh.
"Anh sợ em?"
Cô mở miệng hỏi.
Nguyễn Mặc rũ mắt, lông mi cong vút run rẩy.
Không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Nam Nhiễm đứng lên, lễ phục màu đen kéo dài trên mặt đất.
Cô mở miệng.
"Uy."
Hô một tiếng.
Nguyễn Mặc không nói một lời, giống như đang thất thần.
Nam Nhiễm đến gần anh.
Chạm vào vai anh, ghé qua cắn môi anh một cái.
Sau đó.
Nam Nhiễm có thể cảm giác được cả cơ thể anh đều cứng ngắc.
Cô dùng sức cắn tiếp.
Chờ đến khi đem môi dưới của anh cắn hết một lượt.
Mới buông ra.
Dựa vào người anh, thấp giọng.
"Anh cũng không có khả năng chạy thoát khỏi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3938505/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.