Chung cư Thần Hải.
Lầu 16.
Thanh tỷ đi theo Nam Nhiễm lên đến tận nhà, vừa đi vừa nhắc nhở những điều cần phải chú ý.
"Lần thi đấu tiếp theo của em rơi vào tuần sau. Trong một tuần này, không cần lên mạng, không cần lướt Weibo. Miễn cho ảnh hưởng tâm tình. Bọn họ muốn nói cái gì cứ để cho họ nói."
Thanh tỷ không ngừng khuyên nhủ.
Sau đó.
'Ầm.'
Cửa nhà đóng lại.
Thanh tỷ bị chặn ngoài cửa.
Trong phòng.
Nam Nhiễm giữ chặt Nguyễn Mặc.
Ngay cả đèn phòng cũng không bật đã ấn Nguyễn Mặc lên sô pha.
Còn bản thân ngồi xuống một chiếc sô pha khác.
Ánh mắt trước sau như một đều hướng về phía Nguyễn Mặc.
Đợi qua hồi lâu.
Nguyễn Mặc là người đầu tiên mở miệng.
"Cô là ai?"
Giọng nói của anh rất êm tai.
Nhưng lại mang theo tia lãnh đạm cùng xa cách.
Khiến người khác không thể tới gần.
Giống hệt khí chất trên người anh.
Nam Nhiễm nhìn Nguyễn Mặc nói ra hai chữ.
"Nam Nhiễm."
Nghe lời này, hai mắt Nguyễn Mặc khẽ lay chuyển, hàng lông mi dài hơi rung lên.
"Tôi không biết cô!"
Nam Nhiễm chống một tay lên trán.
"Nếu thế anh phải nhớ. Về sau có bị lạc cũng phải biết đường trở về."
Ân.
Dạ minh châu có ý thức rất tốt.
Cho dù có đi ra ngoài, không cẩn thận bị lạc.
Cũng có thể tự tìm đường trở về.
A.
Càng nghĩ càng thấy hoàn hảo.
Nam Nhiễm nhìn Nguyễn Mặc đang ngồi ở phía xa.
'Lộc cộc, lộc cộc.'
Nguyễn Mặc ấn liên tục lên đầu cây bút trong tay.
Nửa ngày sau.
Anh mới cử động, xoay người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3938487/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.