Thật mát!
Quả nhiên giống với những gì cô nghĩ.
Nam Nhiễm cao hứng ngay cả chăn cũng bỏ ra.
Đem chăn ném xuống giường.
Tiếp tục ôm.
Tiểu Hắc Long nhìn ký chủ, nhỏ giọng nói.
[ký chủ, chẳng lẽ cô không cảm thấy sau khi bị cô cho uống nửa lọ thuốc ngủ mà hắn còn có thể tự đắp chăn cho mình là một việc vô cùng quỷ dị sao?]
Cái này chứng minh điều gì?
Chứng minh rất có khả năng Bạc Phong căn bản không hề bị chuốc thuốc.
Nửa ngày sau, Nam Nhiễm mới trả lời hệ thống nhà mình.
"Quan trọng sao?"
Dù sao dạ minh châu cũng nằm trong tay cô rồi.
Khẳng định không thể chạy được.
Không thể không nói, ý tưởng này của Nam Nhiễm... thực quỷ dị vừa đơn giản lại vừa thô bạo.
Tại sao nói quỷ dị?
Bởi vì câu hỏi của cô khiến hệ thống không thể lý giải được.
Người bình thường không phải sẽ thử tìm hiểu trước người này đã hôn mê chưa hay sao?
Năm phút sau.
Hai mắt Bạc Phong từ từ mở ra.
Nhìn bộ dáng giống như đã ngủ của Nam Nhiễm.
Khóe môi của anh khẽ cong lên, nhưng rất nhanh lại biến mất.
Cả căn phòng vô cùng yên tĩnh, anh cúi đầu, dán sát môi mình vào tai Nam Nhiễm.
"Về sau nếu có mua thuốc ngủ thì phải đợi thuốc tan hết mới được đưa cho người khác uống."
Một câu này của Bạc Phong liền giải thích hết tất cả mọi chuyện.
Thì ra dưới đáy ly nước mà Nam Nhiễm đưa cho anh uống vẫn còn đọng lại phần lớn thuốc ngủ.
Sao anh có thể không nhìn ra được?
Nam Nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3938478/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.