Câu nói của Nam Nhiễm không phải đang hỏi mà đang trần thuật.
Ông lão kia không hề để ý, duỗi tay muốn bắt cô.
"Còn muốn chạy?"
Nam Nhiễm cười một cái.
"Ông đừng chạy. Cháu không thích đồ vật biết chạy."
Nghe lời này, tự nhiên trong lòng Tiểu Hắc Long nổi lên dự cảm không tốt.
Ký chủ... muốn xuống tay với đám người buôn người này?
Mà ông lão kia nghe cô nói chỉ cảm thấy có chút khó hiểu, thầm nghĩ có lẽ do hoảng sợ quá mức nên mới thành ra như vậy.
Ông ta hơi mỉm cười khiến cho những nếp nhăn trên mặt dính lại vào nhau, nhìn qua trông rất già yếu.
Chỉ là tay ông ta vừa dùng lực một chút, cơ bắp chắc nịch đã hiện ra.
Ông ta kéo Nam Nhiễm vào trong nhà kho.
Định lấy dây thừng trói cô lại.
Nhưng lúc này, bỗng một cú đấm không biết từ đâu hướng thẳng vào gương mặt ông ta.
Dù bất ngờ bị đột kích nhưng ông ta vẫn nhẹ nhàng chặn lại cú đấm kia.
Nụ cười trên gương mặt già nua càng tươi hơn giống hệt một đóa hoa cúc.
"Thì ra đã từng học võ, không trách lại dám ăn nói hống hách như vậy. Đáng tiếc. Mày lại gặp phải tao."
Ông ta nắm chặt bàn tay Nam Nhiễm.
Ánh mắt dần dần thay đổi, bên trong hiện lên dục vọng ghê tởm.
Không thể không nói, nữ sinh này lớn lên rất xinh đẹp.
Ông ta đưa mặt lại gần Nam Nhiễm, ý đồ muốn sờ cổ tay của cô.
Hành động vô cùng hạ lưu.
Nhưng Nam Nhiễm cũng không phản kháng.
Mí mắt nâng lên.
Sau đó chỉ nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3938471/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.