Hai tay Trình Văn Hoắc đặt trong túi, từ từ tiến lại gần Bạc Phong.
"Bình tĩnh, bình tĩnh."
Sau khi hắn nói xong câu đó, không biết Bạc Phong có bình tĩnh chút nào hay không.
Chỉ thấy sắc mặt Bạc Phong vẫn lạnh băng như cũ.
Nhanh chóng rời khỏi.
Ách, còn cầm theo lá thư tình kia.
Bạc Phong vừa đi.
Lực chú ý của Trình Văn Hoắc lập tức dời lên người nữ sinh duy nhất ở trong phòng Hội Học Sinh.
Nam Nhiễm không nói một lời.
Cúi đầu, nhìn về góc phòng.
Ánh mắt dừng lại trên thùng rác đã bị vỡ kia.
Chuẩn xác mà nói là ở trên bánh bao trong thùng rác.
Tiểu Hắc Long kéo vang cảnh báo.
[ký chủ! ngàn vạn lần không thể nhặt bánh bao từ trong thùng rác, ký chủ! Tiểu Hắc Long cầu ngài!!]
Cuối cùng, Nam Nhiễm cũng không đi nhặt bánh bao.
Nhưng không biết từ khi nào, Trình Văn Hoắc đã xuất hiện trước mặt cô.
Đôi mắt đào hoa kia nheo lại, chứa đầy ý cười.
"Học muội, lợi hại a."
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại chứa đầy hàm ý.
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn hắn một cái, tự hỏi hắn có ý gì.
Lúc này, ở cửa bỗng truyền đến thanh âm quen thuộc.
"Tiểu Hoắc, anh..."
Tả Hàm đứng ở cửa, nói được một nửa, liền dừng lại.
Đôi tay của Trình Văn Hoắc đặt trong túi, dáng đứng soái khí ngời ngời.
Không biết đang nói chuyện gì với nữ sinh kia, bộ dáng nhìn sơ qua cũng thấy hắn rất hưng phấn.
Trình Văn Hoắc nghe người kia gọi mình, quay đầu lại nhìn.
Mà lúc này, Nam Nhiễm lại mở miệng.
"Uy, nhặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3938440/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.