Nam Nhiễm không nói một lời, nằm nhoài lên bàn. 
Mái tóc dài buông xõa, rối tung, nhìn sơ qua giống hệt một ma nữ. 
Ký chủ nhà nó chỉ phơi nắng một chút thôi liền suy yếu như vậy, phải làm sao bây giờ? 
Tiểu Hắc Long trầm mặc, yên lặng suy nghĩ nửa ngày. 
Sau đó âm thanh nãi khí vang lên. 
[ký chủ, hay là cô đến cửa hàng mua kem ăn đi?] 
Nam Nhiễm nghe tới sắp được ăn, thân mình giật giật vài cái. 
Bất quá chỉ được một lúc, cô lại tiếp tục nằm nhoài lên bàn, bất động. 
"Không muốn ăn." 
Tiểu Hắc Long thử giải thích. 
[ký chủ, kem là...] 
Lời còn chưa nói xong đã bị Nam Nhiễm cắt đứt. 
"Đừng ồn." 
Tiểu Hắc Long:... 
Cuối cùng, Nam Nhiễm cũng được thanh tĩnh một chút. 
Nam Nhiễm cứ thế nằm gục trên bàn ngủ hết hai tiết. 
Nguyên chủ rất thông minh, thành tích học tập cũng tốt, lại là một học sinh ngoan nên các thầy cô trong trường đều thích cô. 
Lão sư thấy Nam Nhiễm luôn nằm sấp trên bàn, liền cho rằng cô không thoải mái. 
Cho nên cũng không gây khó dễ cho cô. 
Nam Nhiễm cứ thế ngủ đến giữa trưa. 
Mặt trời lúc này đã lên đỉnh, bỗng nhiên một bóng đen to bao phủ cả người cô. 
Nam Nhiễm đang ngủ say cũng vì thế mà giật giật mí mắt. 
Chờ đến thời điểm hai mắt cô mở to, trong lớp đã không còn một bóng người. 
Cô ngẩng đầu, hất tóc một cái. 
Dựa cả người vào lưng ghế. 
Nhìn ra cửa sổ, vừa vặn thấy được dáng người của Bạc Phong đang đi về phía trước. 
Nam Nhiễm lặng người. 
Hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3938421/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.