Editor: Shmily
--------------------
Bởi vì khoảng cách giữa hai người thật sự quá thân mật cho nên đôi môi mỏng của Tịch Đình Ngự hơi động một cái liền cọ qua đỉnh chóp mũi của Hạ Thập Thất một chút.
Này cũng quá ái muội rôi.
Hạ Thập Thất thậm chí còn có thể rõ ràng cảm giác được, hơi thể quẩn quanh bên người hai người trong nháy mắt liền trở nên ẩm ướt.
Cái này làm cho cô có một loại ảo giác sắp hít thở không thông.
Lúc này, nếu như đổi lại là người khác thì chỉ sợ đã sớm không chịu nổi mà khuất phục trước mặt người đàn ông này rồi.
Thế nhưng Hạ Thập Thất trời sinh khác người, thế cho nên cô không những không khuất phục mà ngược lại còn cười cười kéo dài ngữ điệu: "Đúng nha, chơi thực vui vẻ~"
Ánh mắt Tịch Đình Ngự tối sầm lại.
Bất quá không đợi hắn có phản ứng, Hạ Thập Thất liền lấy ra một điếu thuốc ngậm vào trong miệng, hàm hàm hồ hồ hỏi hắn: "Trước khi làm hút một điếu, suиɠ sướиɠ tựa thần tiên, đại thúc có muốn hút một điếu trước không?"
Chỉ nghe tới sau khi làm hút một điếu thuốc chứ chưa từng nghe nói tới trước khi làm hút một điếu bao giờ!
"Còn có lời nào mà em không dám nói nữa không?"
Con ngươi mị mị, Tịch Đình Ngự cầm lấy điếu thuốc trong miệng cô rút ra, nặng nề bồi thêm một câu: "Nữ lưu manh."
Đối với cái đánh giá "nữ lưu manh" này của Tịch Đình Ngự, Hạ Thập Thất thậm chí còn không cảm thấy hổ thẹn, còn cho rằng đó là hắn đang khen mình, chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-bao-boi-me-nguoi-dai-thuc-nhe-nhang-sung/1107405/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.