Editor: Shmily
--------------------
"Ngự thiếu..."
Giám đốc ý thức được mình phạm phải sai lầm cho nên vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tịch Đình Ngự.
"Cút."
Thanh âm không cao không thấp, lại mang theo khí phách mười phần.
"Dạ, dạ,..."
Giám đốc lau mồ hôi lạnh, vội xoay người biến mất.
Tịch Đình Ngự kéo Hạ Thập Thất tới trước ghế sofa ngồi xuống, mày kiếm vẫn nhăn lại không hề giãn ra, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, không nhận ra giờ phút này tâm tình hắn tốt hay xấu.
"Đại thúc, lần này không phải là tôi đi gây chuyện đâu nhé." Hạ Thập Thất không chịu nổi cái bầu không khí nghiêm túc như thế này, chỉ có thể mở lời đánh vỡ trước, "Anh cũng không thể để tôi bị người ta bắt nạt rồi phải cười với họ nói cảm ơn được."
"Không phải em biết đánh người sao?"
Một câu đột ngột như vậy làm cho Hạ Thập Thất sửng sốt một trận, sau đó mới phản ứng kịp, "Cho nên anh cảm thấy ban nãy tôi không động thủ là khiến anh mất mặt?"
"Ừ."
"Sao không nói sớm chứ."
Nếu không phải cố kị đây là đang ở trước mặt công chúng, hơn nữa còn có khả năng sẽ liên lụy tới hắn thì cô đã sớm đá cho bọn họ một cước rồi. Nào có chuyện đứng đó nói nhảm với người phụ nữ kia nhiều như vậy?
Ánh mắt Tịch Đình Ngự nặng nề nhìn cô, một lát sau, đôi lông mày cuối cùng cũng giãn ra.
"Ăn tối trước đã." Hắn ngồi xuống đối diện cô.
Gọi món chưa đến mười phút đã có phục vụ bưng đồ ăn lên.
Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-bao-boi-me-nguoi-dai-thuc-nhe-nhang-sung/1107374/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.