Editor: Shmily
--------------------
Thời điểm máy bay chậm rãi đáp xuống sân bay Dạ Thành, Hạ Thập Thất còn đang mơ mơ màng màng.
Bởi vì do bị say máy bay, dọc cả đường đi cô đều không có mở miệng nói chuyện, vẫn luôn dựa vào trên người Tịch Đình Ngự ngủ.
Mà người đàn ông chợp mắt có một lúc ở trên máy bay, ngay khi máy bay hạ cánh liền tỉnh lại, chỉ có vài giây mà trong mắt hắn đều là một mảnh thanh tỉnh.
Người đang nằm trên đùi hắn trở mình, lại bởi vì đai an toàn ở bên hông giữ lại nên thầm bất mãn một câu.
Tịch Đình Ngự cúi đầu nhìn cô, khóe môi dương lên một nụ cười không dễ phát hiện, duỗi tay ra nhẹ nhàng chạm vào gương mặt tinh tế trẻ con của Hạ Thập Thất.
Giây tiếp theo, ngón tay hắn liền dùng sức nhéo một cái, Hạ Thập Thất đột nhiên bừng tỉnh.
"Đại thúc!" Cô nhíu mày, bất mãn oán giận: "Biết rõ tôi không thoải mái mà anh còn nhéo tôi!"
"Có muốn bồi thường hay không?" Thanh âm trầm thấp lại gợi cảm.
"Muốn!"
"Ừ, vậy tôi liền miễn cưỡng dắt em xuống máy bay vậy."
"..."
Sau khi ra khỏi sân bay, Tịch Đình Ngự liền gọi điện cho người lái hai chiếc xe tới.
Một chiếc đưa Hạ Thập Thất về nhà, một chiếc đưa hắn về công ty.
Hai chiếc xe đi song song được một đoạn thì phải tách ra, Hạ Thập Thất hạ cửa sổ xe xuống, hướng về phía chiếc xe bên cạnh vẫy vẫy tay.
Người đàn ông ngồi trên chiếc xe kia đưa mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, lại nhiễm một tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-bao-boi-me-nguoi-dai-thuc-nhe-nhang-sung/1107325/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.