Editor: Shmily
--------------------
Tạm biệt Tạ Chỉ Hủy cùng Hạ Duyên Bân ở sân bay, Hạ Thập Thất cùng Đường Đậu Đậu bắt đầu cuộc du ngoạn của bản thân mình.
Một khắc máy bay chạy lấy đà bay lên trên không, Tịch Đình Ngự đang xử lý văn kiện ở thư phòng đã nhận được một tin nhắn.
Xem xong nội dung của tin nhắn, hai tròng mắt nguy hiểm của hắn nheo lại, quanh thân phảng phất như bị một tầng hơi thở nguy hiểm bao phủ.
Thời điểm máy bay hạ cánh, Hạ Thập Thất vẫn còn đang ngủ, Đường Đậu Đậu nhẹ nhàng lay cô tỉnh dậy, "Thập Thất, Thập Thất, tới rồi."
Hạ Thập Thất duỗi cái eo lười, đem bịt mắt kéo xuống, híp mắt lên tiếng, "Hửm?"
Lúc hai người xuống máy bay, phía sau đã có một người đàn ông bước nhanh tới, "Hạ Thập Thất?"
Hạ Thập Thất nghe vậy liền dừng chân, quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông trước mặt, khóe môi hơi cong, gương mặt mang ý cười, một thân tây trang thoải mái phụ trợ cho dáng người cao gầy của hắn, trông có vẻ càng thêm đĩnh bạt.
Hạ Thập Thất cảm thấy hắn có chút quen, nhưng nhớ mãi không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
"Nhìn cô như vậy là không nhớ tôi rồi." Người đàn ông cười nói, "Tôi là Tịch Lãng."
Đường Đậu Đậu đứng bên cạnh còn đang hoang mang, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Hạ Thập Thất và Tịch Lãng.
Cô nhóc giống như là ngửi thấy được một cỗ không khí không thầm thường...
Hạ Thập Thất lúc này mới nhớ tới, em họ của Tịch Đình Ngự, Tịch Lãng.
Cô cười cười, "A, là anh à,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-bao-boi-me-nguoi-dai-thuc-nhe-nhang-sung/1107313/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.