Editor: Shmily
--------------------
Nhìn Tịch Lãng đỡ Tịch lão gia tử rời đi, bàn tay nhỏ nhắn đặt ở khuỷu tay Tịch Đình Ngự không nhịn được bóp hắn một cái.
Tịch Đình Ngự liếc cô, không nóng không lạnh mở miệng: "Đây là tự em muốn ở lại."
Hắn nói xong liền ôm lấy eo Hạ Thập Thất, mang cô lên phòng ngủ trên lầu hai.
Hạ Thập Thất bị ép dựa vào khuôn ngực to lớn gợi cảm của hắn, không vui nhíu mày: "Anh đây là thấy chết không cứu, cùng lắm thì tôi với anh đồng quy vu tận."
Tịch Đình Ngự nhíu mày, "Tôi là tráng niên chính trực, nếu như em muốn đồng quy vu tận với tôi thì tốt nhất nên sinh cho tôi một đứa con trai trước đã."
Hạ Thập Thất nhướng mày, "Nếu như là anh của kiếp sau, tôi cũng không ngại cống hiến chút sức lực đâu."
Dẫm lên tấm thảm mềm xốp đi lên lầu hai, rẽ qua hành lang là một loạt căn phòng, tuy rằng sản nghiệp của Tịch gia lớn, thân thích cũng rất nhiều, thế nhưng có thể chân chính được lão gia tử lưu lại nhà cũ cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hai người mới đi lên lầu liền có một người giúp việc đã lớn tuổi đi tới.
"Lão gia phân phó, đêm nay Hạ tiểu thư cùng Ngự thiếu gia ở cùng một phòng." Người giúp việc nói xong, ánh mắt còn đảo qua trên người Hạ Thập Thất.
"Tôi có thể ở một phòng không?"
Không phải Hạ Thập Thất rụt rè mà cô cảm thấy cứ ở chung như vậy nghe có vẻ "thoáng" quá.
Cô nhớ Tịch Đình Ngự đã nói, lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-bao-boi-me-nguoi-dai-thuc-nhe-nhang-sung/1107298/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.