Editor: Shmily
--------------------
"Mày con mẹ nó miệng thật dơ bẩn!"
Trịnh Vũ đột nhiên buông bàn tay đang nắm lấy cằm của Hạ Thập Thất ra, giơ lên tát một phát thật mạnh xuống mặt của cô.
"Chát" một tiếng, một bạt tai này khiến Hạ Thập Thất nóng rát, đau đớn.
Đầu cô nghiêng về một bên, cảm giác được có màu tràn ra khóe môi, tanh tanh mặn mặn.
Hạ Thập Thất vươn đầu lưỡi liếm một chút, cười cười nhìn Trịnh Vũ, "Dám làm thì cũng phải có gan để người ta nói."
"Mày!" Sắc mặt Trịnh Vũ khó coi tới cực điểm, giơ tay lên chuẩn bị giáng xuống cái tát thứ hai, điện thoại đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông điện thoại quanh quẩn bên trong tầng hầm, chói tai tới dị thường.
Trịnh Vũ nhìn thoáng qua tên hiển thị trên màn hình, vội vàng nhấn nghe: "Alo? Cha nuôi..."
Không biết đối phương nói gì, một lát sau, cô ta mới đáp lại một câu: "Được... con lập tức trở về..."
Thanh âm ôn nhu dễ nghe, lại mang theo chút yêu mị.
Hạ Thập Thất liếc cô ta: "Lão tình nhân triệu mày đến kìa, còn không mau đi nhanh đi."
"Hạ Thập Thất, mày cứ ở chỗ này mà đắc ý đi, chờ tới khi tao rảnh rồi sẽ tới tìm mày chơi đùa. Mày yên tâm, người của tao sẽ chăm sóc mày thật tốt."
Bên môi Trịnh Vũ tràn ra một nụ cười lạnh, cất điện thoại vào trong túi, duỗi tay nắm lấy tóc của Hạ Thập Thất, dùng sức giật thật mạnh, sau đó xoay người rời đi.
Rầm ~
Cửa lại bị đóng lại một lần nữa, ngăn cách ánh sáng bên ngoài truyền vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-bao-boi-me-nguoi-dai-thuc-nhe-nhang-sung/1107253/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.