Editor: Shmily
-----------------------
Hạ Thập Thất híp híp mắt, sờ sờ cái cằm trơn bóng.
Cô đang nghĩ, nếu như Trịnh Vũ trốn ở chỗ này, hẳn là cô ta sẽ không quang minh chính đại ngồi ở đây để cho người khác thấy, cho nên lúc này hẳn là đã trốn đi một chỗ bí mật nào đó rồi.
Nơi bí mật sao...
Thuê phòng?
Bên trong được phục vụ ăn uống, chơi đùa, còn không có người nào quấy rầy, là nơi thích hợp nhất để ẩn thân.
Nghĩ tới đây, Hạ Thập Thất liền đem chân dài đang gác trên mặt bàn thu trở về, đứng dậy hướng về phía phòng bao đi tới.
Đi xuyên qua sàn nhảy, qua một cái hành lang thật dài, hai bên hành lang có rất nhiều phòng, dưới chân là tấm thảm đỏ đẹp đẽ quý giá.
Giày cao gót vừa giẫm lên liền hằn lên một vệt sâu, Hạ Thập Thất đi được hai bước, cau mày, khom lưng cởi giày xách ở trong tay.
Muốn vào Đế Tước thì quần áo phải gọn gàng tử tế, vì để phối hợp với hoàn cảnh mà Hạ Thập Thất mới cố ý mang giày cao gót.
Chỉ là vào lúc này, giày cao gót thực sự là một sự trói buộc, nếu mà không cởi ra thì chốc lát nữa có đánh nhau cũng sẽ không tiện.
Hạ Thập Thất đi chân đất ở trên hành lang một hồi, liền dừng lại trước cửa một gian phòng.
Cửa phòng bao đóng rất chặt, không có một chút khe hở nào, căn bản không thể nhìn được động tĩnh ở bên trong.
Hạ Thập Thất cau mày, đang suy nghĩ xem nên làm thế nào bây giờ thì cách đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-bao-boi-me-nguoi-dai-thuc-nhe-nhang-sung/1107236/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.