Editor: Shmily
--------------------
"Nếu là như vậy, vậy xin Hạ nhị tiểu thư cho chúng tôi một lời giải thích."
Giang Hạo đem tàn thuốc ném xuống đất, dùng đế giày vân vê dập tắt, thoạt nhìn như đang dùng sức, giống như đem tàn thuốc coi như kẻ thù vậy.
"Giải thích? Chẳng lẽ tôi lại phải để cho cô ta đánh lại?" Hạ Thập Thất kẹp điếu thuốc vào tay, ngón tay thon dài vuốt ve trên thân thuốc.
Khóe môi Giang Hạo giật giật, đang muốn nói chuyện, lại nhìn thấy nữ nhân kia nhàn nhã phun ra một vòng khói, thở dài lắc đầu, một bộ dáng thật đáng tiếc.
"Chỉ tiếc là, mỗi chỗ trên người tôi đều rất tôn quý, còn chưa có ai có tư cách chạm vào đâu."
"Mày..." Trịnh Vũ bị chọc tức không nhẹ.
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên đánh vỡ bầu không khí khẩn trương này.
Người ở hai bên cùng quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn về một nam nhân đang lười biếng dựa lưng trên vách tường đằng kia.
Tịch Đình Ngự căn bản cũng chỉ là muốn làm người đứng xem mà thôi, thế nhưng trong lúc nhất thời lại không nhịn được mà cười khẽ một tiếng, ngay lập tức thu hút được vô số ánh mắt.
Một tay hắn cầm kẹp điếu thuốc đã đốt hơn phân nửa, một tay khác rũ ở bên người.
Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hiện trường cách đó không xa, như có chút thích thú.
Sao hắn còn chưa đi?
Hạ Thập Thất nhìn hắn một cái, ngay sau đó liền dời tầm mắt đi.
Không thể để Trịnh Vũ biết cô quen Tịch Đình Ngự được, nói cách khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-bao-boi-me-nguoi-dai-thuc-nhe-nhang-sung/1107231/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.