Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Thẩm Hàn Đăng cảm thấy mình đã quá sủng cô, đáng lẽ nên nhốt cô vào trong lồng chim dạy dỗ lại thật tốt.
Nếu vậy thì bây giờ cô sẽ không ngồi ở trong ngực mình, bắt mình sấy tóc.
Mình dùng tiền kiếm về một tiểu tổ tông rồi!
Linh Quỳnh cúi đầu chơi điện thoại, khá ngoan ngoãn.
Nếu như cô không chơi bằng điện thoại của hắn.
"Đừng làm loạn, không được chơi điện thoại của tôi nữa." Thẩm Hàn Đăng tắt máy sấy nói.
"Vậy tôi có thể......" Một tay Linh Quỳnh quấn lấy cổ Thẩm Hàn Đăng, "Chơi anh không?"
Thẩm Hàn Đăng giật giật khóe miệng, "Muốn chơi tôi?"
Con mắt cô gái sáng lấp lánh gật đầu, còn nuốt một ngụm nước bọt, "...... Có chút muốn."
Thẩm Hàn Đăng đặt cô lên ghế sa lon, "Đừng nằm mơ giữa ban ngày."
Linh Quỳnh: "......"
Quá giỏi!
Lạnh nhạt!
Vô tình!
Linh Quỳnh bĩu môi, thuận thế nằm lên ghế sa lon, tiếp tục chơi điện thoại.
"Cô mang Phan Tu Lương về làm gì?"
"Không phải tôi vừa trả lời anh sao."
"Cô tin lời mình nói không?"
Linh Quỳnh nắm tay thành đấm, ánh mắt kiên định, "Tin a, vì sao không tin, lời mình nói ra còn không tin, sau này còn tin ai nổi?"
"......" Không còn lời nào để nói. Thẩm Hàn Đăng trầm mặc mấy giây, hỏi: "Cô nói ông ta có chuyện muốn nói với tôi?"
"Đúng vậy."
"Chuyện gì."
"Tự anh đi mà hỏi."
"......"
......
Thẩm Hàn Đăng đi xuống dưới lầu, bảo Kelly làm Phan Tu Lương tỉnh lại.
Phan Tu Lương nhìn qua có vẻ không được bình thường, thở dốc từng ngụm từng ngụm, sợ hãi nghi ngờ dò xét bốn phía.
Thẩm Hàn Đăng đợi Phan Tu Lương cổn định tâm tình, lúc này mới lên tiếng: "Ông có chuyện muốn nói với tôi sao?"
"Chuyện gì?" Trí nhớ Phan Tu Lương phảng phất còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-10-van-li-do-phai-khac-kim/1186721/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.