Editor: Tuyết Hạ Bình Chi 
Cái hộp được ghép lại từ bốn phía và cố định bằng một dải ruy băng. 
Khi ruy băng được kéo ra, vỏ hộp cũng đổ xuống bốn phía, Thẩm Hàn Đăng vô thức lùi về phía sau. 
Nhưng mà một giây sau, Thẩm Hàn Đăng lại bước tới bằng tốc độ ánh sáng, đỡ lấy cô gái từ trong hộp đổ ra. 
Tiểu cô nương tựa trong ngực hắn, mơ mơ màng màng ôm lấy hắn, dựa vào hắn, thầm thì trong miệng, "Tại sao anh chậm quá vậy, tôi sắp ngạt chết rồi." 
Thẩm Hàn Đăng: "......" 
Thẩm Hàn Đăng nhìn người ôm eo mình, biểu cảm khó coi. 
"Tôi rất quý giá." Linh Quỳnh nhỏ giọng nói: "Hôm nay tạm thời tặng cho anh, con à, con không thua kém người ta đâu." 
Thẩm Hàn Đăng: "??" Con ở đâu ra? Cô đang nằm mơ giữa ban ngày sao? 
Thẩm Hàn Đăng lắc nàng, ác thanh ác khí gào, "Cô tỉnh lại cho tôi!" 
"A, đúng." 
Tiểu cô nương buông hắn ra, bước từng bước xiêu vẹo ra ngoài tựa như một linh hồn lang thang, một lát sau cầm một cái bánh sinh nhật vào. 
"Đỡ lấy." 
Cô cũng không để ý thẩm Hàn Đăng có nhận hay không, trực tiếp buông tay. 
Thẩm Hàn Đăng bị ép nhận lấy. 
Linh Quỳnh từ trên người lấy ra một ngọn nến, lại lấy ra một cái cái bật lửa, thắp nến, cắm vào bánh ngọt. 
"Ước gì đi." 
Ánh nến vàng ấm áp phản chiếu rõ ràng khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, ánh mắt cũng không hoàn toàn tỉnh táo mà vẫn mơ mơ màng màng. 
Thẩm Hàn Đăng rất muốn ném cả bánh gatô cùng người ra ngoài. 
Nhưng nhìn người trước mặt lung la lung lay, sắp đứng không vững, cảm giác kích động này liền bị ép xuống. 
Thẩm Hàn Đăng nhắm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-10-van-li-do-phai-khac-kim/1186706/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.