Chương trước
Chương sau
Không đợi Hoàng thượng lên tiếng, Dương thừa tướng đã đứng ra nói:"Hoàng thượng, Nhạc Thiên Tuyết hôm nay hành sự quá đáng! Quả thực rất vô pháp!"

Nhạc Thiên Tuyết đứng ở giữa điện, ánh mắt nhàn nhạt, nàng tất nhiên biết Dương thừa tướng sẽ nói mình như thế. Bây giờ, hắn hẳn là rất giận dữ đây.

Nhạc Hòa lo lắng nhìn Nhạc Thiên Tuyết, mặc dù không biết con gái vì sao lại làm như vậy, nhưng bây giờ đã bị Hoàng thượng cho tiến cung vấn tội, không nói cũng biết phiền toái đến nơi rồi.

Hoàng thượng liền chuyển ánh nhìn lên Nhạc Thiên Tuyết:"Nhạc Thiên Tuyết, trầm vừa mới hồi cung hôm nay đã nghe được việc này, một nữ nhi như ngươi lại đi đại náo Di Hồng viện, quả thực là không hợp tình hợp lý."

Một câu nói đơn thuần như vậy, lại không hề nhìn ra Hoàng đế đã sinh nộ hay chưa, bởi vì y không nói gì đến hình phạt. Nhưng Lý Thượng thư bên cạnh lại quỳ xuống nói:"Hoàng thượng! Nhưng nhi tử của thần bị Nhạc Thiên Tuyết đánh đến cả thân tàn phế! Cả đời cũng không sống bình thường được nữa! Hoàng thượng! Thần chỉ có một đứa con trai a!"

Hoàng thượng nheo mắt nhìn, những lời này lọt vào tai hắn, hắn liền trầm mặt xuống nói:"Cái gì? Nhạc Thiên Tuyết ngươi cư nhiên lại hung hãn như vậy? Phá huỷ một đời nhân gia?"

Nhạc Thiên Tuyết vẫn bình tĩnh không hoảng sợ, cất cao giọng nói:"Hoàng thượng sao không hỏi rõ, rốt cuộc tại sao Lý công tử lại bị thần nữ đánh thành tàn phế."

Lý Thượng thư quay đầu, căm hờn nhìn Nhạc Thiên Tuyết:"Nhạc Thiên Tuyết! Cả kinh thành này đều biết ngươi không có đức hạnh! Ngươi đánh người còn cần lý do?"

Nhạc Thiên Tuyết ung dung nói:"Lý đại nhân cũng không cần nhắc nhở ta như thế."

Nhạc Hòa liền đứng ra nói:"Hoàng thượng, Thiên Tuyết tuy rằng thường ngày có chút hồ nháo, nhưng không bao giờ vô duyên vô cớ đánh người, mong Hoàng thượng minh xét."

Dương Thừa tướng lạnh giọng nói:"Nhạc tướng quân đã không biết dạy dỗ nữ nhi, còn thay con gái của mình biện hộ? Chuyện này là để Hoàng thượng trừng trị nàng, cho nàng rút kinh nghiệm, không dám tái phạm lần nữa!"

Nhạc Hòa không chút mảy may với lời nói của Dương Thừa tướng, y ngẩng đầu ưỡn ngực, không thẹn với thiên địa nói:"Dương thừa tướng, con gái của mạt tướng rất tốt, mạt tướng không thấy có vấn đề gì, chuyện này Hoàng thượng tự có quyết định, Dương Thừa tướng cần gì phải một mực định tội Thiên Tuyết, ép nó bị phạt như vậy."

"Chẳng lẽ không phải?!" Dương Thừa tướng không chịu thua nói:"Chỉ có con gái của ngươi mới có thể làm ra loại chuyện như vậy! Quả thực là quá mất mặt!"

Mấy đại thần lời qua tiếng lại đấu khẩu triền miên, Hoàng thượng nghe bọn họ nói miết không ngừng nhưng vậy, liền cảm thấy nhức đầu rồi.

Hoàng thượng không chịu được nữa đành vung vung tay:"Thôi được rồi! Chúng khanh không cần tranh luận nữa. Nhạc Thiên Tuyết, ngươi có biện giải gì không?"

Phụ thân của Nhạc Thiên Tuyết là Đại tướng quân, Hoàng thượng đương nhiên sẽ không vội vàng kết luận.

Nhạc Thiên Tuyết không nhanh không chậm nói:"Thần nữ ra tay với Lý công tử, là bởi vì hắn muốn quấy rồi thần nữ. Về phần đại náo Di hồng viện, là vì Di hồng viện trắng trợn cưỡng đoạt dân nữ, chuyện đầu tiên thần nữ không có chứng cứ, nhưng chuyện Di hồng viện kia, Hoàng thượng chỉ cần phái người điều tra thêm, tự nhiên sẽ được phơi bày."

Hoàng thượng nhíu mày, Thiên Long quốc không cho phép những việc như cưỡng ép mua bán phát sinh, vậy mà vẫn có người bất chấp vương pháp?

Dương Thừa tướng vội vàng nói:"Hoàng thượng, Di hồng viện vẫn luôn làm ăn có quy củ, làm sao lại làm ra loại chuyện như vậy."

Nhạc Thiên Tuyết buồn cười:"Dương Thừa tướng rõ ràng là đại quan của triều đình, thiên về chính sự, làm sao đến hoạt động của Di hồng viện đều biết được rõ ràng?"

Dương Thừa tướng ở trong quan trường tranh đấu lâu, tuy rằng Nhạc Thiên Tuyết miệng lưỡi bén nhọn, nhưng cũng không khiến hắn hoảng loạn, ngược lại vẫn bình tĩnh nói:"Bản Tương thân là quan thần trong triều, đương nhiên phải quan tâm đến bách tính, khắp nơi phải hiểu rõ, để dân chúng an tâm! Để Hoàng thượng an tâm!"

Nhạc Thiên Tuyết lại hỏi:"Vậy xin hỏi Dương Thừa tướng, quầy hàng dưới chân cầu có chính xác bao nhiêu cái? Toàn bộ kinh thành rốt cuộc có bao nhiêu nhà trọ?"

"Thực sự là buồn cười, những chuyện này không phải do bản tướng quản, bản tướng làm sao mà biết!"

Vậy được rồi, Hữu thừa tướng không biết những chuyện này, nhưng vì gì lại biết rõ sự tình trong Di Hồng viện? Chẳng lẽ Hữu thừa tướng thường xuyên đến thăm chỗ này? Nhưng triều đình rõ ràng có quy định, thân là quan chức trong triều, thì không thể ra vào ở Di hồng viện." Nhạc Thiên Tuyết nói từng lời mạch lạc rõ ràng.

Dương thừa tướng liền nhất thời á khẩu không biết nói gì, không ngờ miệng lưỡi Nhạc Thiên Tuyết kia quả thật là lợi hại!

Lý Thượng sách nhìn thấy như vậy, lập tức nói:"Hoàng thượng, cho dù như vậy đi nữa, thì Nhạc Thiên Tuyết vẫn là làm tổn thương nhi tử của thần a!"

Hoàng thượng trầm ngâm một chút, đưa mắt nhìn Nhạc Thiên Tuyết lần nữa.

Sau đó hắn nói:"Nhạc Thiên Tuyết mặc dù có biện giải, nhưng ngươi lại không có chứng cứ, thứ hai ngươi ra tay cũng quá nặng đi, trẫm không tính toán chuyện Di hồng viện với ngươi, nhưng ngươi làm thương con trai của Lý Thượng Thư, đương nhiên vẫn phải phạt."

Nhạc Hòa cả người căng thẳng, vội vàng nói: "Hoàng thượng!"

Hoàng thượng vung vung tay, Nhạc Thiên Tuyết ngay cả là có lý, nhưng trước sau vẫn là làm bị thương người ta. 

"Trẫm phạt ngươi..."

Nhưng từ bên ngoài, bỗng có người tiếp lời nói:"Phạt nàng chép kinh Phật mười lần!"

Hoàng thượng liền thấy có chút hiếu kỳ, lại có người dám tiếp lời của hắn sao?

Người kia từ từ tiến vào Càn Long điện, đồng thời hướng Hoàng thượng thi lễ một cái:"Nhi thần bái kiến Phụ Hoàng."

Hoàng thượng nhìn thấy nam tử kia, trong lòng vô cùng mừng rỡ, liền cười sảng khoái:"Thì ra là Chỉ Dương! Ngươi hồi kinh lúc nào vậy?"

Nam tử kia đứng thẳng người, mọi người nhìn rõ tướng mạo của hắn, đầu hắn buộc ngọc quan, vẻ mặt ôn nhuận như nước như ngọc, khóe miệng còn lưu lại một vệt cười như có như không, quả nhiên là một tuyệt thế mỹ nam tử.

Nhưng vẻ đẹp của hắn không giống Chiến Liên Thành, đường hoàng như vậy, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy thoải mái, chứ không như Chiến Liên Thành kia, chỉ nhìn một chút đã cảm thấy sợ hãi rồi.

Tam Hoàng tử Ngọc Chỉ Dương tuy tuổi nhỏ nhưng đã tự thân ra ngoài rèn luyện, rất ít khi hồi kinh, những lúc hắn hồi kinh rồi, cũng chỉ có một ít đại thần quan trọng gặp hắn.

Dương Thừa tướng và Nhạc Hòa nhận ra hắn, đều hướng về hắn hành lễ.

Nhạc Thiên Tuyết nhìn sang, đối diện với ánh mắt của hắn, liền sững sờ, là hắn?

Người này không phải là người lúc trước nàng bị Hạo Nguyệt truy đuổi gặp qua đấy sao? Hơn nữa nàng còn mượn hắn một cái áo choàng.

Rõ ràng là đưa hắn một cây ngân châm để hắn đi phủ tướng quân đổi bạc, nhưng lại không thấy đâu, lâu dần, Nhạc Thiên Tuyết cũng quên bén chuyện này luôn.

Ngọc Chỉ Dương quay sang nàng, mỉm cười, nụ cười ấm áp vô cùng.

Hắn đồng thời cũng hướng Hoàng thượng nói:"Nhi thần hôm nay mới trở về, nghe thấy vài chuyện thú vị, lại có liên quan đến Đại tiểu thư của phủ tướng quân."

Hoàng thượng gật đầu:"Con đúng là thích giúp vui."

Ngọc Chỉ Dương tiếp tục cười, sau lại nhìn Nhạc Thiên Tuyết, nói:"Đây là lẽ đương nhiên rồi, hơn nữa Nhạc Thiên Tuyết là bằng hữu của nhi thần, nhi thần biết tính nàng hay hồ nháo, lần này cũng là hơi quá mực một chút, mong phụ hoàng hạ thủ lưu tình."

Hoàng thượng trầm ngâm một chút, lại liếc Nhạc Thiên Tuyết lần nữa.

Dương Thừa tướng liền vội vàng nói:"Tam hoàng tử, lần này nếu không trừng trị Nhạc Thiên Tuyết, nàng sẽ không biết sai, chắc chắn lần sau sẽ tái phạm."

Ngọc Chỉ Dương cười nói:"Hữu thừa tướng nói đúng, Phụ Hoàng, nếu nhi thần đã hồi kinh, có thể để Nhạc Thiên Tuyết theo nhi thần đi học, học tập cho giỏi, sau này sẽ cải chính."

Hoàng thượng nhíu mày nói: "Như vậy sao?"

"Phụ hoàng nếu không đáp ứng, ngày mai nhi thần sẽ rời kinh, lên đường đi rèn luyện tiếp." Ngọc Chỉ Dương nói.

Hoàng thượng liền khẩn trương nói:"Con đã ra ngoài đến mấy năm rồi, bây giờ cũng nên hảo hảo ở lại kinh thành, nếu thế, vậy để cho Nhạc Thiên Tuyết chép phạt kinh Phật mười lần, còn có, bắt đầu từ ngày mai, Nhạc Thiên Tuyết theo con học tập, con phải hảo hảo giáo dục nàng."

Nếu như vậy có thể khiến Ngọc Chỉ Dương ở lại kinh thành, vậy thì tha thứ cho Nhạc Thiên Tuyết cũng không phải không thể.

Lý Thượng thư nghe thế, trái tim liền nát thành từng mảnh, vỡ vụn... Y còn lời muốn nói, nhưng Hoàng thượng đã lệnh mọi người lui ra, để ngài cùng Ngọc Chỉ Dương hảo hảo trò chuyện.

Nhạc Thiên Tuyết cũng muốn rời khỏi, nhưng Ngọc Chỉ Dương lại chắn trước mặt nàng nói:"Còn nhớ ta không?"

"Nhớ." Nhạc Thiên Tuyết không ngờ hắn lại là Tam hoàng tử:"Cảm ơn áo choàng của ngươi."

Ý cười trên môi Ngọc Chỉ Dương càng đậm, hắn nói:"Không cần khách khí, chờ ta nửa canh giờ, chúng ta cùng ra khỏi cung."

Nhạc Thiên Tuyết định từ chối, nhưng Ngọc Chỉ Dương đã bước tới cầm lấy tay của nàng, ngoắc ngoắc ngón út nói:"Được rồi, ngươi đã đáp ứng."

Nàng đứng sững không biết phải nói sao cho phải, đành lật đật ra khỏi Càn Long điện, vừa ra đã thấy Nhạc Hòa đứng dưới bậc thang chờ nàng.

"Tuyết nhi, con xem, con lại gây họa nữa rồi." Nhạc Hòa nhíu mày nói:"Khi nào thì con mới biết nghe lời đây? Ngoan ngoãn làm một tiểu thư khuê các không được sao?"

Nhạc Thiên Tuyết nghiêng đầu đi:"Cha, lẽ nào cha muốn con bị Lý công tử cưỡng bức cũng không phản kháng?"

Nhạc Hòa ngẩn ra, sau đó liền hỏi:"Nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh thường ngày kia của hắn, làm sao sẽ làm ra loại chuyện như vậy?" Nhưng nếu Tuyết nhi đã nói như vậy, đương nhiên sẽ không phải dối trá.

Đúng là sai lầm khi lúc trước y còn thấy Lý công tử không tệ, muốn hắn trở thành hiền rể của mình.

Nhạc Thiên Tuyết nói:"Rất nhiều người đều là hình nhân dạng cẩu, cha cũng không cần phải quan tâm đến chuyện này, phu quân của con, con tự tìm được."

"Như vậy sao được, chuyện hôn nhân đại sự, phải là cha mẹ chi mệnh!!"

"Cha, con không thích cách nghĩ này, nói chung, sau này con nhìn trúng ai, con nhất định sẽ dẫn hắn về ra mắt cha, cha chỉ cần đồng ý là đâu ra đó liền."

Nhạc Hòa nghe đến đó, đúng là cảm thấy không tệ, ít nhất Nhạc Thiên Tuyết trong lòng cũng nghĩ đến người cha là y đây.

Y liền gật đầu tán thành:"Dù sao cũng không đến nỗi nào, thôi giờ xuất cung đi."

"Không được, con còn phải chờ Tam hoàng tử nữa." Nhạc Thiên Tuyết bất đắc dĩ nói.

Nhạc Hòa khựng lại một chút mới nói:"Ta thấy thật kỳ quái, lúc nào mà con lại quen biết với Tam Hoàng tử vậy?"

"Mới một tháng trước thôi." Nhạc Thiên Tuyết thở dài nói:"Cha, người đi trước đi."

"Vậy con cần phải tuân thủ quy củ đấy, Tam hoàng tử dù luôn ở bên ngoài rèn luyện, nhưng hắn từ trước tới nay đặc biệt được Hoàng thượng yêu thích." Nhạc Hòa bỏ lại cho Nhạc Thiên Tuyết một câu rồi mới rời khỏi.

Sau đó Nhạc Thiên Tuyết liền cắm cột, đứng y một chỗ ở ngoài Càn Long điện, chờ đợi nửa canh giờ, đã bắt đầu thấy mất kiên nhẫn.Nhưng may là, lúc mặt trời sắp ngã về chiều tây, vừa y cũng nhìn thấy Ngọc Chỉ Dương đi ra.

Vạt áo của hắn tà tà bay nhẹ trong gió, một thân áo choàng xanh nhạt mặc trên người hắn quả nhiên đẹp đẽ vô cùng. Nhưng không phải là vì xiêm y kia lộng lẫy, mà là vì Ngọc Chỉ Dương mặc trên người liền trở nên đẹp đẽ.

Hắn thấy Nhạc Thiên Tuyết vẫn còn chờ mình, khóe miệng liền kéo lên một tia cười:"Quả nhiên người còn chờ ta."

Nhạc Thiên Tuyết ảm đạm nói:"Tam hoàng tử đã ngoắc tay với ta rồi, ta mà không chờ chẳng phải liền trở thành kẻ không giữ chữ tín, làm một con tiểu cẩu sao?"

Ngọc Chỉ Dương cười xòa nói:"Không cần phải quá tính toán, đi thôi, ta mời ngươi ăn cơm."

Nhạc Thiên Tuyết hơi nhíu mày hỏi:"Chẳng lẽ Tam Hoàng tử giúp ta, chỉ là muốn mời ta ăn cơm sao?"

"Thông minh." Ngọc Chỉ Dương nói:"Ta lâu rồi chưa trở về kinh thành, ngươi quyết định đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.