Chương trước
Chương sau
Phủ tướng quân.

Nhạc Thiên Tuyết sau khi đánh một giấc, vừa tỉnh dậy đột nhiên hô to một tiếng:"Khốn kiếp! Không được hôn ta!"

Làm Tiểu Hoa đứng trong phòng một phen giật thót tim, vội vã đi tới bên cạnh hỏi:"Tiểu thư, người làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Nhạc Thiên Tuyết thở hổn hển, trán đã đẫm mồ hôi hột, lúc này mới nhận thức được, thì ra là mình đang mơ.

Nàng vung vung tay, tối hôm qua gặp mộng toàn thấy Chiến Liên Thành, nàng đã sắp điên tới nơi rồi.

Chiến Liên Thành đắp chăn cho nàng? Còn lâu, tên què đó làm sao có thể ôn nhu như vậy.

Nàng ngồi bật dậy, lắc lắc đầu, nói:"Tiểu Hoa, giúp ta chuẩn bị chút, ta muốn tắm rửa."

Giờ nàng đã bớt nóng, nhưng cả người lại nhễ nhại mồ hôi, cảm giác không thoải mái chút nào.

Vốc nước lên rửa mặt sạch sẽ, Nhạc Thiên Tuyết thầm nghĩ hôm nay là ngày Hoàng đế hồi kinh, bên ngoài chắc sẽ náo nhiệt lắm đây.

Nhạc Thiên Tuyết liền nói vọng vào:"Tiểu Hoa, chúng ta ra ngoài đi dạo đi."

Đúng lúc này, Ân Tô Tô bước chân qua cửa, hắng giọng nói:"Ngươi vừa khỏi bệnh, muốn đi đâu vậy?"

Nhạc Thiên Tuyết cười cười:"Thì khỏi bệnh rồi nên mới ra ngoài một chút, ủ dột trong này người ta mốc meo hết rồi."

Ân Tô Tô vốn không đồng ý, nhưng Nhạc Thiên Tuyết dằn co ỉ ôi một hồi, ba người họ rốt cuộc cũng miễn cưỡng cùng ra ngoài.

Thiên Kim lâu và Tựu Hoa lâu của Ân Tô Tô đều bị Chiến Liên Thành cho niêm phong, không thể vào được, giờ hai chỗ này không còn nữa, nhưng Nhạc Thiên Tuyết nhìn thuận tiện, liền trực tiếp đi vào Di Hồng viện.

"Tiểu thư, chúng ta tới chỗ này...thích hợp sao?" Tiểu Hoa sắp khóc tới nơi rồi, tại sao tiểu thư nhà nàng lại khác người như vậy? Để cho người ta nhìn thấy, mặt mũi biết dấu đi đâu đây?

Nhạc Thiên Tuyết phất phất tay, nói:"Vậy thế này đi, ngươi ra chợ mua chút đồ, ta với Tô Băng ở lại chỗ này."

Tiểu Hoa bị Nhạc Thiên Tuyết đuổi đi, Ân Tô Tô liếc nàng một chút, cười nói:"Nếu ngươi muốn tới nơi này, nhất định là có nguyên nhân."

Nhạc Thiên Tuyết nhoẻn miệng cười:"Thực sự là không gạt được ngươi, ta tới là để xem Mộc gia đang làm gì a."

Ân Tô Tô nhíu mày, chẳng trách Nhạc Thiên Tuyết lại muốn vào đây.

Nhạc Thiên Tuyết nói tiếp:"Nguyên lai là Mộc thế gia cũng đang truy tìm Tông Quyển, ta cũng không biết có đúng là Tông Quyển ngươi nói hay không, nhưng ít nhất hắn vẫn có thông tin là Tông Quyển kia ở trong Chiến Vương phủ."

Ân Tô Tô hơi kinh ngạc, tâm tình cũng lập tức trở nên phức tạp, không nghĩ tới lại thành như vậy...

"Trong Chiến Vương phủ? Chỗ đó so với Hoàng cung còn khó thăm dò hơn a!" Ân Tô Tô mở to mắt nói.

Nhạc Thiên Tuyết gật gật đầu, nhắc tới chuyện quan trọng, thần sắc của nàng cũng liền trở nên nghiêm nghị.

Nàng nói:"Lúc đầu định để Nguyên Thiên Tứ tiếp cận Chiến Liên Thành, ta sẽ theo sau ứng phó, nhưng bây giờ Nguyên Thiên Tứ mất tích, ta không biết rốt cuộc nên dùng biện pháp gì để tiến vào Chiến Vương phủ nữa."

Ân Tô Tô cười cười, gian xảo đưa mắt nhìn Nhạc Thiên Tuyết từ đầu tới cuối, nói:"Có biện pháp, dùng mỹ nhân kế đi."

Nhạc Thiên Tuyết hừ một tiếng:"Ta còn lâu mới dùng mỹ nhân kế với tên khốn khiếp kia!"

"Tuyết Nhi, ngươi nghĩ chúng ta thân thiết đến mức nào rồi?" Ân Tô Tô đứng lên:"Ta nghĩ biện pháp tốt nhất bây giờ, chỉ có làm nữ chủ nhân ở Chiến Vương phủ, Chiến Liên Thành mới không đề phòng."

Nhạc Thiên Tuyết lập tức hiểu được, Ân Tô Tô đang nói đến điều gì.

Nàng trực tiếp nghiêng đầu đi:"Đừng có đánh chủ ý lên ta! Gả ta cho tên què kia, đánh chết ta cũng không chịu!"

Ân Tô Tô bĩu môi:"Nhưng giờ ngoại trừ biện pháp này, không có cách nào khác."

"Ngươi có chắc thông tin của Mộc thế tử là thật? Đến lúc ta gả vào rồi, lại phát hiện thông tin là giả, khi đó mới bi ai khốn nạn, nên hôm nay ta mới đến để xem Mộc thế tử và Trang thế tử tán gẫu cái gì đây." Nhạc Thiên Tuyết nói.

Lúc này, Nhạc Thiên Tuyết đã treo lên tường, ra hiệu im lặng với Ân Tô Tô.

Bên trong căn phòng.

Di Hồng viện này kể cả là ban ngày, khách khứa vẫn ra vào nườm nợp, dù sao viện này cũng là sở hữu của Nhị hoàng tử, nên kĩ nữ rượu chè đều là thượng đẳng.

Mộc thế tử thương thế vẫn chưa khỏi hẳn, lững thững đến muộn, khiến Trang thế tử phải chờ lâu.

"Mộc huynh, ngươi rốt cuộc cũng tới." Trang thế tử thở dài nói.

"Tay không được lưu loát, nên hơi bị dây dưa." Mộc thế tử ngồi xuống, sắc mặt có chút trắng xám.

Trang thế tử biết hắn không thể uống rượu, nên chỉ rót cho hắn một chén trà nóng rồi thuận miệng hỏi:"Chuyện đó thế nào rồi?"

"Người không thấy trở về, Chiến Vương phủ cũng không thấy động tĩnh gì." Mộc thế tử ngán ngẩm nói:"Nhưng giờ Chiến Liên Thành trở về rồi, vậy thì càng không có cơ hội."

Chiến Liên Thành, nam nhân này một khi có mặt, liền khó đối phó vô cùng.

"Tông Quyển kia rốt cuộc là vật gì mà phụ vương của ngươi nhất định phải có được?" Trang thế tử có chút hiếu kỳ hỏi.

"Ta cũng không biết nhiều, phụ vương xưa nay đều làm việc thần bí khó lường, nếu không phải như thế, có khi chúng ta đã bị Chiến Liên Thành đè nát rồi." Ánh mắt Mộc thế chợt lóe lên một tia độc ác, Chiến Liên Thành này chỗ nào cũng thấy mặt hắn! Quả thật là đáng ghét!

Nhạc Thiên Tuyết nghe đến chỗ này, hơi nhíu mày.

Nàng đem dụng cụ nghe lén cất vào, quay sang Ân Tô Tô nói:"Xem ra Mộc Vương Phủ đã phái người đi qua Chiến Vương phủ nhưng đã thất bại, hơn nữa bọn hắn cũng không biết Tông Quyển kia là cái gì."

Ân Tô Tô nói:"Thực sự là thần bí, cha ta khi đó cũng chưa từng nói với ta."

Nếu không phải vậy, chắc chắn nàng đã có chút ấn tượng với vật này.

Bỗng đúng lúc này, cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn bị đẩy mạnh ra, một người ngang nhiên đi vào nói:"Thiên Tuyết muội muội! Muội quả thật là ở đây, ta còn tưởng rằng bọn chúng phao tin giả cho ta cơ!"

Người kia, chính là tên Lý công tử mập mạp.

Hắn một thân vải gấm tơ lụa chói mắt, nhưng tuyệt nhiên lại chẳng toát ra khí chất cao quý nào.

Ân Tô Tô liếc nhìn Nhạc Thiên Tuyết một chút, thì ra đây chính là kẻ bám đuôi của Nhạc Thiên Tuyết! Quả thật xấu tệ, đến nàng cũng muốn ói ra rồi.

Lý công tử thấy Nhạc Thiên Tuyết không thèm để ý mình nhưng vẫn cười hì hì nói:"Thiên Tuyết muội muội, chúng ta nhiều ngày không gặp, chi bằng hôm nay cùng nhau uống rượu?"

Trước đó phủ tướng quân có chuyện, Lý công tử liền biến mất tăm hơi.

Bây giờ thấy Nhạc Hòa phụng mệnh hộ giá đưa Hoàng thượng hồi kinh, liền tới đây tiếp cận Nhạc Thiên Tuyết.

Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày, vẻ mặt đã không còn kiên nhẫn nữa:"Không!"

Lý công tử vẫn thoải mái ngồi xuống, nói:"Thiên Tuyết muội muội không cần e lệ, tâm ý của người ta đã rõ ràng như vậy, ê, nha hoàn kia, nhanh đi cho bản công tử mấy vò Nữ Nhi Hồng hảo hạng tới đây."

Khóe miệng Ân Tô Tô giựt giựt, cái tên mập như heo này dám sai khiến nàng sao?

Nhưng một ý nghĩ chợt lướt qua đầu nàng, nàng khẽ cười, đợi đi tên mập kia!

Ân Tô Tô ra ngoài đi lấy rượu, trong gian phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.