Ra khỏi hang động, xiêm y Nhạc Thiên Tuyết đang ướt sũng nên tạm thời chưa thể trở về được.
Nàng đi đến dòng suối nhỏ bên kia, càng nghĩ trong lòng lại càng khó chịu.
Kiếp trước nàng là Đường gia môn chủ, luôn chú tâm nghiên cứu y thuật cùng chế thuốc, chưa từng tiếp xúc qua với nam nhân.
Một khi có kẻ nào dám sàm sỡ nàng, khẳng định liền bị độc chết.
Nhưng hôm nay, nàng cảm thấy mình quả thật hèn nhát, chỉ cho Chiến Liên Thành một cái tát!
"Đúng là cái đồ lợi dụng sàm sỡ!" Nhạc Thiên Tuyết thở hồng hộc nói, sau đó liền nghĩ cách hong khô y phục của mình.
Trong khi đó ở hang động, Chiến Liên Thành vận công một lúc, hai chân lúc này mới có sức lên bờ.
Nàng đi rồi, nhưng hắn cũng không muốn lập tức đuổi theo.
Chiến Liên Thành mặc y phục xong, vẫn cảm giác mặt mình còn hơi rát, Nhạc Thiên Tuyết không ngờ cũng dám xuống tay với hắn.
Ánh mắt hắn tối sầm lại.
Hắn chậm rãi đi đến cửa động, dùng nội lực hô một tiếng: "Hạo Nguyệt."
Hạo Nguyệt nghe thấy tiếng nói của hắn, ngay lập tức đi tới.
"Mọi người ở chỗ nào?" Chiến Liên Thành hỏi.
Hắn cũng dùng nội lực quan sát bốn phía, biết Hạo Nguyệt và Truy Tinh đã dẫn theo không ít người đến.
Hạo Nguyệt liền trả lời:"Mọi người ở thôn trang gần đây."
"Đi về." Chiến Liên Thành nói.
Hạo Nguyệt do dự một chút mới hỏi: "Vương gia, thuộc hạ cả gan hỏi, hai ngày trước Vương gia bệnh tình phát tác nên mới bỏ lại Nhạc cô nương phải không ạ?"
Chiến Liên Thành nói gọn lọn: "Đúng vậy."
Hạo Nguyệt cũng đã nghĩ như vậy, chỉ là việc này không thể để cho người ngoài biết, nên không thể giải thích rõ ràng cho Nhạc Thiên Tuyết được.
Trở về trong thôn, Chiến Liên Thành phát hiện Nhạc Thiên Tuyết vẫn chưa trở về, nên cứ tiếp tục chờ.
Trong khi đó Truy Tinh đã gửi tín hiệu đi, để Chiến Vương phủ cấp tốc phái người tới, đưa Vương gia hồi kinh.
Nhưng chờ đến tận buổi tối, vẫn không thấy Nhạc Thiên Tuyết trở về.
Đến cả Ân Tô Tô cũng cảm thấy lo lắng, Nhạc Thiên Tuyết sẽ không phải lại gặp phải phiền toái gì chứ?
Sắc mặt Chiến Liên Thành đã sớm u ám, lạnh lẽo nói: "Đi tìm."
Hạo Nguyệt và Truy Tinh lập tức sẽ phái người đi tìm, vừa tìm ra Vương gia, bây giờ Nhạc Thiên Tuyết lại tiếp tục mất tăm hơi, quả nhiên là không để bọn họ yên phút nào mà.
Một lát sau, Ân Tô Tô đang ngổi trước phòng đột nhiên nhìn thấy bóng người của Nhạc Thiên Tuyết.
Nhạc Thiên Tuyết chậm rãi đi tới, ánh mắt như vô hồn, vẻ mệt mỏi cực kỳ.
Nàng vội vàng tới gần hỏi:"Ngươi đi đâu vậy?"
Nhạc Thiên Tuyết nhìn thấy Ân Tô Tô, theo bản năng nói:"Ta đi hái thuốc."
"Trời tối như vậy, sao ngươi còn đi hái thuốc." Ân Tô Tô cảm giác hơi kì lạ, hình như Nhạc Thiên Tuyết là đang nói dối.
Nhạc Thiên Tuyết không biết làm gì khác hơn đành nói:"Ta chỉ đi hơi xa, nên trở về tốn chút thời gian."
Ân Tô Tô khẽ gật đầu, trở về là tốt rồi, chỉ cần Nhạc Thiên Tuyết bình an thì không sao hết.
Hạo Nguyệt biết được Nhạc Thiên Tuyết trở về, liền mừng rỡ đến nói:"Nhạc Đại tiểu thư, ngươi trở về là tốt rồi, Vương gia đã lo lắng cho ngươi hơn nửa ngày rồi."
Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày:"Ai mượn hắn lo lắng."
Hạo Nguyệt sững người, Nhạc Thiên Tuyết làm sao lại dám nói năng như vậy với Vương gia?
Nhạc Thiên Tuyết không buồn để ý, trực tiếp lên dây cương ngựa, nói với Ân Tô Tô: "Chúng ta đi."
Tô Tô có vẻ không đồng tình nói:"Giờ trời tối như vậy, rời đi cũng không phải ý hay."
Nhạc Thiên Tuyết muốn đi như vậy, quả thực có chút quái lạ a.
Ân Tô Tô đành phải thuận theo, dù sao thân phận của nàng bây giờ cũng là nô tỳ Nhạc Thiên Tuyết.
Nàng tháo dây cương, cưỡi ngựa theo Nhạc Thiên Tuyết.
"Nhạc Thiên Tuyết! Ngươi dám bỏ đi như vậy? !" Chiến Liên Thành không biết đã đến tự lúc nào, ánh mắt trầm đục tựa như có lớp sương mù bao phủ.
Hạo Nguyệt cũng khuyên nhủ vài câu:"Nhạc đại tiểu thư, tốt nhất chúng ta nên cùng nhau khởi hành vào sáng mai."
Nhạc Thiên Tuyết không buồn quay đầu lại, hờ hững nói:"Không thích, ta không muốn đi cùng cẩu trở về."
Dứt lời, nàng liền thúc vào bụng ngựa, con ngựa lập tức chạy đi.
Ân Tô Tô cũng vội vã, trong lòng hiếu kỳ không thôi, cẩu? Là chỉ ai?
Chiến Liên Thành nghe xong câu nói đó, khung cửa lập tức bị hắn bóp đến vặn vẹo.
Hạo Nguyệt cảm giác được hàn khí trên người Vương gia rất nặng, cũng không biết làm sao chủ nhân lại như vậy.
Lâu sau, Chiến Liên Thành mới hừ một tiếng:"Mắng bản vương là chó, để xem sau đó ngươi có hối hận không!"
Chiến Liên Thành trở về trong phòng, đóng rầm cửa lại.
Hạo Nguyệt nghiêng đầu khó hiểu, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra thế này.
Nàng thở dài một tiếng, tự nhiên hôm nay hai người bọn họ đều kì quái như vậy là sao?
Nhạc Thiên Tuyết đi suốt đêm, cuối cùng cũng về tới kinh thành, nhưng cả buổi tối hôm đó, Nhạc Thiên Tuyết cũng bị sốt cao.
Ân Tô Tô biết nàng là đại phu, vốn định hỏi nên sắc thuốc gì cho nàng.
Nhưng Nhạc Thiên Tuyết bị bệnh, một mực mê man, chưa thấy tỉnh táo được lúc nào.
Không có cách nào khác, Ân Tô Tô đành đi mời đại phu.
Nhạc Thiên Tuyết mơ mơ màng màng, cảm thấy hình như có người đang cho mình uống thuốc, nhưng nó đắng đến mức khiến nàng đều phun ra hết!
Người nàng như bốc hỏa, cả người nóng hừng hực, đầu đổ đầy mồ hôi, mở mắt nhìn người trước mặt.
"Ngươi rốt cục cũng tỉnh lại." Ân Tô Tô cau mày, nói: "Nhanh, uống nốt thuốc đi."
Nhạc Thiên Tuyết cũng biết được mình đang tình trạng gì, nàng khẽ nói, âm thanh có chút khàn khàn:"Quá khó uống, bị ép buộc phải uống xong, chắc cũng phải tổn thọ đến mấy năm."
"Ngươi còn ngồi đó ghét ghét bỏ bỏ! Ngươi có biết sau khi ngươi bị bệnh, Từ Thị lại bắt đầu dương oai diệu võ, cầu nguyện ngươi chết cả ngày đấy!" Ân Tô Tô có chút khó chịu nói:"Mau uống thuốc vào cho ta! Uống nhanh lên, vừa nãy Tằng thúc nói với ta, Hoàng Thượng ngày mai sẽ hồi kinh, cha ngươi cũng trở về theo, chẳng lẽ ngươi muốn gặp cha ngươi với bộ dạng này?"
Nhạc Thiên Tuyết nghe nàng nói xong, khẽ cười:"Lấy hộp đan dược trong tủ thuốc của ta lại đây, đảm bảo ngày mai liền hết bệnh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]