Lẽ nào, việc thao túng bọn dã thú hôm nay, là Mộc thế an bài?
Không thể, chính hắn cũng ngồi ở đó, trừ phi hắn muốn đem mạng mình lẫn vào trong đám người!
Trên tờ giấy, một hàng chữ bỗng hiện rõ ra: Tông quyển hư hư thực thực ở Chiến Vương phủ.
Chiến Liên Thành?
Sao giờ lại dính líu đến tên giả tật đó nữa?
Nhạc Thiên Tuyết nàng vốn đâu muốn quan hệ gì đến hắn, nam nhân này quá mức xấu bụng giả dối, nếu như nàng chỉ hơi có cái gì đó không cẩn thận, chắc chắn chỉ có một kết cục!
Nhạc Thiên Tuyết trầm ngâm suy nghĩ, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
Nguyên Thiên Tứ bỗng nói: "Thiên Tuyết, sao ngươi lại mất công suy nghĩ như vậy? Ngươi có thể dùng mỹ nhân kế mà!"
Nhạc Thiên Tuyết lườm hắn một cái: "Mỹ nhân kế? Ngươi chưa từng nghe nói Chiến Liên Thành không gần nữ sắc sao?!"
Nàng để tờ giấy xuống bàn, chống cằm nghiền ngẫm, chuyện này trước hết nói cho Ân Tô Tô biết đã, sau đó sẽ cân nhắc nên làm thế nào cho phải.
Nguyên Thiên Tứ khẽ liếc nàng, đưa tay nghịch nghịch mấy sợi tóc của mình, khóe miệng hắn bỗng kéo lên một tia cười, nói: "Hay là, để ta giúp ngươi."
Rất dễ nhìn thấy, Nhạc Thiên Tuyết thực sự muốn có được Tông Quyển gì gì đó, tuy rằng hắn không rõ là vì sao, nhưng hắn luôn sẵn sàng giúp đỡ Nhạc Thiên Tuyết.
Bởi vì, hắn đã từng được kinh qua kỹ thuật luyện đan siêu cấp của nàng...
Nhạc Thiên Tuyết biết rõ Nguyên Thiên Tứ sẽ không tự nhiên mà giúp đỡ, hắn nói như vậy, nhất định là có điều kiện.
Nàng nhìn hắn chăm chú: "Ngươi nói đi."
"Ngươi quả thật là thông minh nhanh trí a!" Nguyên Thiên Tứ vỗ đùi nói:"Chiến Liên Thành trước đó muốn nhờ ta cứu người, giờ ta có thể dựa vào đó để xâm nhập Chiến Vương phủ, giúp ngươi điều tra."
Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày:"Cái võ vẽ mèo quào của ngươi cũng muốn xông vào Chiến Vương phủ điều tra? Không khả quan lắm."
Chiến Vương phủ thị vệ canh giữ nghiêm ngặt, muốn xông vào, là một chuyện rất khó.
Tông Quyển này có lẽ là một đồ vật cực kỳ quan trọng, nếu không phải thế thì sẽ không có nhiều người tranh cướp nó như vậy.
Cho nên Chiến Liên Thành chắc chắn sẽ không tùy tiện cất giữ Tông Quyển, nếu để cho Nguyên Thiên Tứ đi tìm, cơ hội tìm được cũng rất xa vời.
Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ nói: "Như vậy đi, ta sẽ đi cùng với ngươi."
"Ê? Chẳng phải như vậy sẽ càng bị hoài nghi thêm sao?" Nguyên Thiên Tứ lắc đầu.
Nhạc Thiên Tuyết lại nói: "Chỉ cần có viện cớ, sợ gì hoài nghi."
"Cũng tốt, nhưng ngươi nên nhớ điều kiện của ta chính là... Ngươi phải dạy ta kỹ thuật luyện đan chế thuốc siêu cấp kia!" Nguyên Thiên Tứ lập tức hưng phấn lên hẳn, trong cuộc đời của hắn, không có sắc đẹp quyền lợi, chỉ có y thuật và thảo dược.
Nhạc Thiên Tuyết lườm hắn một cái, liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì rồi.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Thế thì hết cách rồi, bởi vì kĩ thuật luyện đan kia chỉ có ta mới dùng được."
Nói trắng ra chính là chỉ có gia chủ của Đường Môn thế gia mới có thể sử dụng, dược đỉnh này sở dĩ có thể cùng nàng xuyên qua đến nơi này là nhờ có khế ước linh hồn.
Cho nên Nguyên Thiên Tứ có khao khát dùng tới đâu, cũng là không thể nào, linh hồn hắn vốn đâu có hợp.
Nguyên Thiên Tứ một mặt oan ức, dậm chân đập bàn nói:"Tại sao? Ta giúp ngươi như vậy, ngươi còn hẹp hòi ích kỉ thế?"
"Đây không phải vấn đề hẹp hòi, mà là người goài không dùng được dược đỉnh của ta." Nhạc Thiên Tuyết nói:"Đã như thế thì ngươi đi về Dược Vương Cốc trước đi, ở lại chỗ này, chỉ rước thêm nguy hiểm thôi."
Nguyên Thiên Tứ hừ một tiếng:"Ta cũng không phải loại người nhỏ mọn, yên tâm đi, ta vẫn sẽ giúp ngươi."
Nhạc Thiên Tuyết mỉm cười nói:"Vẫn là Thiên Tứ ca ca tốt bụng! Vậy ngày mai ngươi theo ta trở về kinh thành trước, chúng ta phải bàn bạc kĩ lưỡng mới được."
Nguyên Thiên Tứ trở về gian phòng của mình nghỉ ngơi, trên đường còn lèm bèm một câu: "Nhạc Thiên Tuyết này coi thế nhưng là cái đồ đầu người não heo, ta phải xem rõ bên trong não heo đó có cái gì."
Thì cứ nói trắng ra, là lo lắng thôi mà.
Nguyên Thiên Tứ một khi lo lắng cho người khác, chỉ có thể người đó đã lọt vào mắt mình.
Hắn vừa mở cửa nhấc chân vào, bỗng cảm thấy sau lưng thoáng bóng người, hắn liền quay lại sẵn sàng ra tay nhưng chưa gì đã bị một người đánh ngất xỉu!
Hôm sau.
Tiểu Hoa vội vàng đi vào phòng, nói: "Tiểu thư, sáng nay nô tì đi gọi Thần Y dậy, nhưng không thấy Thần Y ở trong phòng, hơn nữa chăn đệm vẫn gọn gàng ngăn nắp, khả năng Thần Y hôm qua không ngủ ở trong phòng."
Nhạc Thiên Tuyết thuận tay cầm lấy cây trâm gỗ cắm trên đầu, trong lòng bỗng sốt ruột không nguôi.
Nguyên Thiên Tứ này là Nguyên thị truyền nhân, cũng là một miếng mồi béo bở, khả năng rất nhiều người đã theo dõi hắn rồi.
Hôm qua nàng vừa đùa giỡn nói cười với hắn, hôm nay đã không thấy tăm hơi đâu nữa, Nguyên Thiên Tứ chắc chắn sẽ không ra đi không lời từ biệt, như vậy có nghĩa là tám phần mười đã xảy ra chuyện rồi.
Nàng ngay lập tức sẽ đi chỗ đó tiểu phòng trọ nhìn một chút, đúng là không hề có một chút vết tích, nàng trong lúc nhất thời cũng đoán không ra.
Tự nhiên trong lúc này, nàng lại đột nhiên nhớ tới Chiến Liên Thành nên liền hỏi:"Chiến Liên Thành ở đâu rồi?"
"Chiến Vương gia sáng nay nhìn thấy Dạ Thành thành chủ đã khỏe mạnh, nên đã đi rồi, bây giờ chắc đã ra khỏi Dạ Thành" Tiểu Hoa đáp.
Đi nhanh như vậy? Khẳng định là rất đáng nghi!
Nhạc Thiên Tuyết chỉ bỏ lại một câu:"Tiểu Hoa, ngươi theo Tứ hoàng tử trở về kinh thành sau, ta đi trước đây."
Nàng lập tức chạy đi thật nhanh, để lại Tiểu Hoa ở phía sau hô to một tiếng tiểu thư.
Hôm qua Thiên Tứ hắn vừa tính toán lợi dụng việc cứu người để trà trộn vào Chiến Vương phủ, không ngờ Chiến Liên Thành rất nhanh đã ra tay, bọn họ đã chậm một bước!
Tên Chiến Liên Thành này, quả nhiên là độc ác tàn nhẫn vô cùng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]