"Vận mệnh Phi nhi như thế nào, sợ là không phải do Huyền Minh ngươi quyết định đi. Nàng là nhi đồng của Minh Phượng cung chúng ta, nên do Minh Phượng cung ta tới chiếu cố, có phải hay không, Huyền Minh chưởng môn?" Chợt nghe cái âm thanh này, sắc mặt Huyền Minh khẽ biến, nhưng rất nhanh liền đã khôi phục bình thường, cười nói: "Thương cung chủ, đã lâu không gặp, ngươi như thế nào biết ta ở trong này?" "Rất lâu trước kia ta đã biết." Thương Trưng Vũ mỉm cười, phía sau lập tức xuất hiện ra hơn chục cao thủ, thậm chí còn có thích khách của Thích Khách môn. "Làm sao ngươi biết ta không chết?" Huyền Minh cảnh giác nhìn Thương Trưng Vũ, nàng ta rõ ràng có chuẩn bị mà đến, là hắn đánh giá thấp nữ nhân này. "Từ vừa mới bắt đầu, ta cũng không tin ngươi chết." Thương Trưng Vũ cười lạnh một tiếng, "Ngươi Huyền Minh là người dễ dàng chết như vậy sao... Như lời nói của ngươi, ngươi không phải người dễ dàng bị vận mệnh an bài, cho nên ta chưa bao giờ tin." "Ta đây có nên đa tạ đánh giá của Thương cung chủ hay không đây?" Huyền Minh châm chọc nói. "Vậy thì không cần! Ngươi có biết vì sao ta phải xuất khỏi vị trí cung chủ Minh Phượng cung mà nhường cho Giáng Hồng không?... Chính là vì chờ một ngày hôm nay, chờ ngươi tự mình hiện thân, ta muốn nhìn một cái ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì." Lúc trước Quỷ Y môn thay tiên hoàng và Bộc Dương Vinh Thánh làm việc, Huyền Minh liền lui thân bên ngoài cũng không tham dự. Ban đầu Thương Trưng Vũ còn tưởng rằng Huyền Minh thiên tính thanh cao, khinh thường làm bạn với người hoàng gia, nhưng mà lực tử vong dù sao cũng rất cường đại, vì trường sanh bất lão, người như Huyền Minh cũng bắt đầu bị lạc bản tính. "Phi nhi!" Lăng Giáng Hồng từ rất xa chạy tới, thấy bộ dạng của Sở Phi nàng đau lòng không thôi. Nàng vẫn là đã tới chậm một bước... Lúc nghe được Sở Phi tự mình chạy tới gặp Chu Uân, nàng biết Sở Phi khó rút lui, mục tiêu của Chu Uân từ đầu tới đuôi chỉ có một mình Sở Phi mà thôi. Nhưng mà... Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thương Trưng Vũ, thì ra Thương Trưng Vũ đã hoàn toàn chuẩn bị xong từ sớm, mà Tự Phi vì Sở Phi cũng an bài tất cả, thật sự đem binh lực của Tự gia điều động hơn phân nửa, hiện tại đang trên đường tới, rất nhanh có thể đem doanh trại quân đội của Chu Uân trùng điệp vây quanh. Hơn nữa Thương Trưng Vũ mang theo những cao thủ này, Lăng Giáng Hồng tin tưởng hôm nay các nàng 'ổn thao thắng khoán'*. *tuyệt đối không có sai lầm, sơ xuất "Đừng lo lắng, ta đã tới." Lăng Giáng Hồng ôm Sở Phi, tay nhẹ nhàng khoát lên sau lưng Sở Phi, "Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn nàng." "Giáng Hồng?" Sở Phi gian nan mở mắt ra nhìn Lăng Giáng Hồng, nhưng lại phát hiện tầm mắt của mình thủy chung không thể tập trung ở trên mặt Lăng Giáng Hồng, giống như ngay cả Lăng Giáng Hồng cũng bắt đầu trở nên hư vô mờ mịt. Sở Phi nhịn xuống nước mắt, nàng đã thật là làm không được cái gì. Từ đầu đến cuối, ở trong mắt mọi người, nàng luôn là Si nhi kia, Si nhi bị người đùa bỡn. Nhưng mà nàng không khóc, không nên giống như trước đây bị người khinh thị, nàng muốn lấy phương thức của mình chứng minh nàng vẫn tồn tại. "Phi nhi..." Lăng Giáng Hồng đỡ lấy khuôn mặt Sở Phi, "Nàng nhìn ta đi, ta ở đây, sẽ không buông bỏ nàng." "Thương cung chủ, ngươi xem, Sở Phi ta nhất định phải mang đi, độc trong cơ thể nàng một khi lại phát tác, sẽ không còn cơ hội sống xót. Ta xem, ngươi vẫn là đem nàng giao cho ta đi. Tất cả mọi người là vì Tĩnh vương làm việc, không cần phải đấu tranh nội bộ, không phải sao? Thuật trường sanh bất lão, Tĩnh vương cũng rất có hứng thú." Huyền Minh nhìn thoáng qua Sở Phi, quay đầu hướng Thương Trưng Vũ đàm phán, bởi vì hắn cảm thấy được nơi này chỉ có Thương Trưng Vũ làm việc đủ tuyệt tình. Xem xét thời thế mà nói, vô luận từ góc độ nào, như vậy là kết quả tốt nhất. "Nếu ta nói không giao thì sao?" Trên mặt Thương Trưng Vũ lộ vẻ tươi cười, lại làm cho Huyền Minh không hiểu sao cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người, "Năm đó, ngươi hại chết Thụ Doanh, ta còn không tính với ngươi. Ngươi bây giờ lại còn muốn từ tay ta đoạt Phi nhi?" "Nữ nhân quả nhiên đều là nữ nhân, làm việc xử trí theo cảm tính, nhạc mẫu đại nhân thật là..." Chu Uân cực không kiên nhẫn nói, "Sư phụ, nếu các nàng không muốn giao người, chúng ta liền nhìn xem ai có bản lĩnh, ai chém giết được Sở Phi." Chu Uân vẫy tay một cái, một đội thị vệ xông tới. Bỗng nhiên, thích khách của Thích Khách môn Thương Trưng Vũ mang đến đều chắn trước mặt đám thị vệ kia. Chu Uân cười lạnh nói: "Hừ, xem ra ngay cả Mộ Tử Chi cũng bị các ngươi thu phục." "Thích khách môn luôn chỉ vì Tĩnh vương làm việc, các ngươi đắc tội Minh Phượng cung, không thể nghi ngờ là ảnh hưởng tới kế hoạch của Tĩnh vương, ta tất nhiên sẽ không để cho các ngươi thực hiện được." Mộ Tử Chi lười dương dương xuất hiện ở trước mặt mọi người... Kỳ thật nàng đã sớm ngồi trên một gốc cây già ở vách đá, nhìn phát sinh hết thảy ở trước mắt, thế nhưng không ai phát hiện nàng. "Đối với Tĩnh vương mà nói, chúng ta hữu dụng hơn nhiều so với bọn lòng dạ đàn bà này." Chu Uân nói. "Nha, ta nói Chu đại tướng quân, ngài như vậy là ngay cả ta cũng mắng đi vào, ta Mộ Tử Chi cũng là một cái phụ nhân." Mộ Tử Chi chậm rì rì tiêu sái đến bên người Thương Trưng Vũ, "Họ Thương, ngươi thiếu ta một nhân tình." "Ta sẽ trả." Thương Trưng Vũ nhìn thoáng qua Mộ Tử Chi... Nếu như không có nàng ấy, hiện tại Minh Phượng cung cũng quả thật không thể điều động nhiều thuộc hạ như vậy, dù sao ai cũng không nghĩ tới Huyền Minh còn thu một cái đồ đệ lợi hại như vậy, từng nơi từng nơi khắc chế Sở Phi, cũng khắc chế Minh Phượng cung. Huyền Minh mắt thấy mặt mày Lăng Giáng Hồng càng nhăn càng sâu, Sở Phi thở càng ngày càng yếu, hắn biết nếu Sở Phi chết, máu dùng được sẽ không tốt nữa... Thừa dịp Mộ Tử Chi và Thương Trưng Vũ nói chuyện, nháy mắt hắn thẳng hướng tới Lăng Giáng Hồng bổ tới một chưởng. Chưởng này Huyền Minh tụ lực đã lâu, thế hướng tới hung ác, tất cả mọi người bị náo loạn trở tay không kịp. Thương Trưng Vũ và Mộ Tử Chi khoảng cách quá xa, giải cứu không kịp. Huyền Minh so với Lăng Giáng Hồng hơn vài thập niên nội lực, nhưng Lăng Giáng Hồng vì Sở Phi, cắn răng một cái 'nghênh liễu thượng khứ'. Mọi người nhìn về phía bọn hắn, nghĩ đến Lăng Giáng Hồng cứng đối cứng với Huyền Minh mà bị trọng thương, nhưng chỉ có thể nghe hai tiếng trầm đục, Sở Phi lại như một con diều đứt dây rơi xuống vách núi. Mặt Lăng Giáng Hống tối sầm, nàng làm sao cũng không thể nghĩ đến Sở Phi lại đột nhiên dùng mình chắn giữa nàng và Huyền Minh, chịu hết hai chưởng của Huyền Minh và mình. Hai chưởng này trang nghiêm có xu thế bài sơn đảo hải, Sở Phi khỏe mạnh còn không thể thừa nhận, huống chi hiện tại Sở Phi vết thương chồng chất? Nàng làm sao lại ngu như vậy. "Huyền Minh!" Hai mắt Lăng Giáng Hồng đỏ bừng, hướng tới Huyền Minh gầm lên giận dữ, "Phi nhi vì trả lại ân tình của ngươi, bị một chưởng của ta. Bởi vì hành động của ngươi đối với nàng, lại bị một chưởng này của ngươi, làm nàng ngay cả ý chí sinh tồn cũng không có, một lòng muốn chết, cái này ngươi hài lòng rồi đi!" Mộc Hương và Thanh Đại vốn thấy Lăng Giáng Hồng, liền lặng lẽ thối lui đến hai bên cảnh giác người của Chu Uân đánh lén, lại không nghĩ rằng xảy ra một màn như vậy, sự tình cũng chỉ phát sinh như điện quang hỏa thạch, ai cũng giải cứu không kịp. Sở Phi làm việc rất đoạn tuyệt, coi như nàng lấy phương thức của mình trả thù mọi người nơi này. Tất cả mọi người muốn lợi dụng nàng, đều muốn có được nàng, nàng tình nguyện lựa chọn phương thức kịch liệt như vậy làm tất cả mọi người thất vọng. "Phi nhi!" Lăng Giáng Hồng nhào vào bên vách núi... Nhìn vách núi sâu không thấy đáy, nàng thủy chung không tin Sở Phi sẽ chết. Sở Phi luôn luôn mạng lớn, bị nàng đánh hai chưởng cũng có thể biến nguy thành an, lần này nhất định cũng có thể. "Mọi người đi xuống lục soát, sống thì gặp người, chết phải thấy thi thể." Chu Uân cười lạnh một tiếng... Coi như Sở Phi thật đã chết rồi, đem máu nàng dùng tại trên người sống cũng có thể như nhau, chỉ là cần tốn nhiều một phen công phu thôi, liền quay đầu phân phó nói. Hắn xem Sở Phi bất quá là không chịu nổi một kích, ngay cả một chút đả kích cũng không thể chịu, quá non. "Ngăn bọn hắn lại." Thương Trưng Vũ thấy Chu Uân hành động, cũng quyết đoán phát ra mệnh lệnh, "Giáng Hồng, người của Tự Phi chỉ sợ đã đến. Con mang theo người của Tự Phi hạ sơn, đi tìm Phi nhi, nơi này ta ứng phó." "Dạ." Lăng Giáng Hồng nắm chặt nắm tay, móng tay hãm sâu trong thịt, đau đớn thúc đẩy nàng lập tức thanh tỉnh, vì Sở Phi nàng không thể gục ngã. Nghe được Thương Trưng Vũ phân phó, lập tức mang theo Mộc Hương và Thanh Đại chạy về phía dưới chân núi. Chỉ cần còn có một tia hi vọng, mọi người sẽ không buông bỏ. Thương Trưng Vũ thấy Lăng Giáng Hồng đi xa, mới lạnh lùng nhìn chăm chú vào Huyền Minh. Hôm nay, nàng sẽ không bỏ qua cho Huyền Minh. Kể từ khi biết Lưu Thụ Doanh có nổi khổ, Thương Trưng Vũ liền đem tình cảm đối với Lưu Thụ Doanh chuyển đến trên người của Sở Phi mà yêu thương. Huyền Minh làm như vậy, không thể nghi ngờ là khiêu khích Thương Trưng Vũ nghịch lân. "Thương cung chủ, xem ra chúng ta có một cái sổ để tính toán." Huyền Minh liếc mắt nhìn vách núi, từ nơi này ngã xuống không còn hi vọng sống, Sở Phi lại bị tổn thương nặng như vậy, Lăng Giáng Hồng đi xuống tìm, đơn giản là tranh giành một cỗ thi thể. Người chết máu không thể so với người sống, nhưng vẫn hữu dụng như cũ, liền không tiếp tục lo lắng, mà là thu hồi tâm thần, chuyên tâm đối phó nữ nhân khó chơi trước mắt, sau đó lại chém giết đoạt Sở Phi. "Chu đại tướng quân, đã quên nói cho ngươi một sự kiện, hôn ước của Giáng Hồng và ngươi, ta làm mẹ ruột của nàng, thay nàng giải trừ. Minh Phượng cung cũng không cần dựa vào thế lực của các ngươi!" Thương Trưng Vũ quay đầu nhìn phía Chu Uân, ngược lại không để ý tới Huyền Minh. "A... Thương cung chủ cũng thật là qua sông đoạn cầu. Như thế nào, có Tự gia ủng hộ, ngươi liền không có sợ hãi đối với chúng ta sao?" Chu Uân bước từng bước về phía trước, "Lăng Giáng Hồng ta sẽ tuyệt đối không buông tha cho, đoạt cũng phải đem nàng đoạt." "Chỉ sợ ngươi không có mạng này!" Thương Trưng Vũ nói khẽ với Mộ Tử Chi, "Ta đối phó Huyền Minh, Chu Uân liền giao cho ngươi." "Không thành vấn đề." Mộ Tử Chi cũng nhỏ giọng đáp lại nói, "Hắn không nên oán ta ỷ lớn hiếp nhỏ thì tốt rồi." "Đừng khinh địch." Thương Trưng Vũ hảo tâm nhắc nhở. "Ngươi đây là đang quan tâm ta sao?" Mộ Tử Chi bỗng nhiên vui vẻ hỏi. Thương Trưng Vũ đảo cặp mắt trắng dã, không hề hiểu ý Mộ Tử Chi, thả người nhảy, một kiếm chỉ hướng về phía Huyền Minh. Mộ Tử Chi ngáp một cái, nhìn Chu Uân nói: "Xem ra ngươi chỉ có thể cùng ta giao thủ." "Là vinh quang và may mắn của ta." Chu Uân bỗng dưng rút trường đao ra, hướng Mộ Tử Chi chém xuống. Mộ Tử Chi bĩu môi một cái, thật không biết thương hương tiếc ngọc. Ngoài miệng oán hận, nhưng động tác trong tay không chút nào hàm hồ, tiếp nhận trường đao chuyên trách ám sát, liền cùng Chu Uân giao đấu. Võ công của Chu Uân so với Mộ Tử Chi tưởng tượng cao hơn rất nhiều, nhất là trên mặt sức lực, Chu Uân tựa hồ có thần lực trời sinh, lớn đến Mộ Tử Chi ít dám cùng trường đao của hắn giao nhau, sợ một cái không cẩn thận, sẽ 'cật liễu khuy' ( ăn thiệt thòi). Nhưng Mộ Tử Chi cũng có ưu thế... Đao của nàng, thân đao so với của Chu Uân dài hơn mấy tấc, cái gọi là 'trường nhất thốn cường nhất thốn'( dài một tấc mạnh một tấc) thích khách dùng đao, gắng sức khảm, đâm và chọn. Khảm là chém đứt xương ống chân của đối phương, khiến cho đánh mất sức chiến đấu. Đâm là đâm thẳng vào trái tim hoặc là gan của đối thủ, bình thường sẽ là một chiêu chí mạng. Chọn là đánh gảy gân tay gân chân của đối phương, cũng không phải vì lấy tánh mạng người ta. Mộ Tử Chi không thể dùng khảm, chỉ có thể đâm và chọn, Chu Uân nhiều lần suýt nữa bị Mộ Tử Chi đánh gảy gân tay, không khỏi nổi giận, đại đao múa may 'vù vù' rung động, đến mức nổi lên một trận kình phong, da mặt trắng noản của Mộ Tử Chi bị đạo kình phong này tàn sát bừa bãi, cũng cảm thấy hai má đau rát. Khó trách Huyền Minh nói Chu Uân chỉ dùng để khắc chế Sở Phi, người này và Sở Phi căn bản chính là hai thái cực bất đồng... Sở Phi tính khí ôn hòa, hắn thì bạo ngược. Sở Phi ra tay mềm dẻo, hắn hung tàn. "Mộ Phi nương nương có cảm thấy được sức lực không tốt hay không?" Chu Uân quơ nặng đại đao mấy chục cân, không thấy chút nào tỏ vẻ mệt mỏi, lại có lực xu thế quét ngàn quân, nhàn rỗi còn cùng Mộ Tử Chi nói chuyện phiếm. Mộ Tử Chi hiểm hiểm né qua, Chu Uân hoành lên bổ tới một đao, lưỡi đao lướt qua, vài sợi tóc Mộ Tử Chi đứt đoạn rơi xuống, nhưng mà mặt nàng cũng không đổi sắc nói: "Ta luôn dùng xảo kình, không giống ngươi dã man như vậy." Mộ Tử Chi đã sớm nhìn ra, Chu Uân này kỳ thật có tâm tư sâu đậm. Người khác đều cho là hắn thô lỗ không có tính nhẫn nại, kỳ thật hắn chỉ là cố ý như thế, dùng ngôn ngữ chọc giận người khác, để cho cảm xúc người khác kích động không có phòng bị, làm cho hắn có cơ hội thừa lúc. Nhưng nàng là Mộ Tử Chi so với Chu Uân ăn cơm nhiều hơn vài năm, hơn nữa chuyên trách ám sát, một điều rất quan trọng của sát thủ là phải có tính nhẫn nại, chữ 'nhẫn' luôn để trên đầu đao, một sát thủ giỏi có thể chịu đựng được những gì người thường không thể nhẫn nhịn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao đối với Thương Trưng Vũ, Mộ Tử Chi có tính nhẫn nại như vậy —— là bản năng của sát thủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]