Chương trước
Chương sau
Trên đại điện, dưới chỗ ngồicủa hoàng thượng, bàn công chúa Vinh Đức kiều diễm quyến rũ kiều diễm ngồi sau bàn son bày đầy trái cây, nhìn hai người cách đó không xa đang tình tứ nhẹ nhàng, trái tim khẽ cứnglại, như có thứ gì đang gõ mạnh vào tim nàng. Nàng ta cố gắng kiềm chế làm ra vẻ như không có chuyện gì, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay không có cảm giác đau đớn, vì nó không là gì so với nỗi đau trong lòng nàng.
Vân Nhiễm, tiện nhân này cố ý, nàng ta biết tâm ý của mình, biết mình thích Yến Kỳ cho nên mới cố tình kích thích mình.
Công chúa Vinh Đức Sở Vận Ninh đau đến tận cùng, cố gắng nở nụ cười âm hàn lạnh bạc, nàng cầm chén rượu lên nhìn Yến Kỳ: “Sư huynh, sư muội kính người một ly, chúc mừng chúng ta gặp lại.”
Yến Kỳ đang nói chuyện với Vân Nhiễm, nghe Sở Vận Ninh lên tiếng, quay đầu nhìn lại thấy nàng ta kính rượu mình, liền cầm chén lên.
“Mời.”
Yến Kỳ cũng không nhiều lời, cầm chém uống với Vận Ninh một lý. Vân Nhiễm nhìn biểu hiện của Sở Vận Ninh, trong lòng biết rõ nàng ta để ý Yến Kỳ, cực kỳ căm tức, hoàng thượng lại còn bưng chén kính rượu cùng Sở Vận Ninh cùng Yến Kỳ.
“Không ngờ Vận Ninh cùng Yến quận vương là sư huynh muội, thật đúng là duyên phận, tới, trẫm kính hai người một ly.”
Hoàng đế nhìn ra muội muội mình thích Yến Kỳ. Đối với chuyện Vận Ninh gả cho Yến kỳ, hoàng thượng không phản đối, nếu có thể như vậy, phủ Yến vương sẽ trở thành cánh tay đắc lực của hắn. Hắn sẽ không động thủ với Yến Kỳ, ngược lại nếu Yến Kỳ cưới muội muội sẽ phụ Vân Nhiễm, phủ Vân vương ắt sẽ đối đầu gay gắt với phủ Yến vương, đúng lúc đó hắn cưới Vân Nhiễm, phủ Vân vương sẽ thành chỗ dựa cho hắn, mọi việc đều được giải quyết dễ dàng.
Hắn chính là người được lợi nhiều nhất, binh quyền Đại Tuyên cơ bản đều nằm trong tay hắn, hắn có thể làm một hoàng đế có thực quyền.
Hoàng đế càng nghĩ càng thấy viễn cảnh tươi đẹp, trên mặt tràn đầy ý cười nhìn Yến Kỳ cùng Sở Vận Ninh.
Ánh mắt Yến Kỳ u ám, nhìn hoàng đế lại nhìn Sở Vận Ninh. Trong lòng suy nghĩ, có khi nào hoàng đế muốn gả Sở Vận Ninh cho hắn, vậy chỉ có thể nói hắn ta suy nghĩ nhiều.
Yến Kỳ bất động thanh sắc uống hết chén rượu, trong điện không ít người nhìn hoàng thượng, Yến quận vương cùng công chúa Vinh Đức. Sau đó đều cầm chén rượu lên kính hai người, làm như bọn họ là một đôi.
Sắc mặt Vân Nhiễm có chút âm trầm, ánh mắt ám lại, nàng đưa mắt nhìn công chúa Vinh Đức, khóe môi cười như có như không, mang theo tia trào phúng như đang chế giễu Vân Nhiễm không biết tự lượng sức mình.
Vân Nhiễm không khỏi căm tức, nhìn công chúa Vinh Đức, cho nàng ta một nụ cười sáng lạn như nắng. Chén rượu trong tay nàng vỡ vụn, Vân Nhiễm khẽ rên lên một tiếng, Yến Kỳ lập tức sợ hãi nhanh chóng nghiêng qua kiểm tra tay nàng, người luôn đạm mạc thanh cao xa cách người khác, lúc này lại đau lòng quan tâm Vân Nhiễm.
“Nhiễm Nhi, nàng không sao chứ, sao lại thế này, chén rượu đang tốt sao lại vỡ.”
Nhắc đến câu sau cùng, giọng Yến quận vương đã lạnh băng.
Trong điện không ít người kinh ngạc nhìn chằm chằm cảnh này. Trước giờ đều nghe nói quận vương rất sủng quận chúa, rất yêu nàng, vì nàng không tiếc đánh trọng thương quận chúa Nhược Uyển. Nhưng rất nhiều người chưa được nhìn thấy, lúc này thấy Yến Kỳ tthành thật yêu thương Vân Nhiễm biểu hiện trước mặt mọi người. Yến quận vương luôn tao nhã vô song, ngắm gió thưởng trăng, không nhiễm khói lửa nhân gian, lúc quan tâm một người thật khiến người ta kinh ngạc. Yến quận vương như vậy càng hấp dẫn người khác.
Trong điện có không ít nữ nhân ghen tị đỏ mắt, nhất là Triệu Thanh Nghiên cùng Mai Nhược Hàm. Nhìn Yến quận vương tao nhã vô song đau lòng nữ nhân các nàng cảm thấy lồng ngực thật khó chịu.
Sở Vận Ninh là người đau khổ nhất, nàng nghĩ thế gian này chỉ có nữ tử như mình mới xứng đôi với Yến Kỳ. Nàng cùng Yến Kỳ là trai tài gái sắc, Yến Kỳ sẽ không coi trọng người khác, hắn là của nàng, mãi mãi là như vậy.
Trước đó nàng nhận được tin, còn chưa tin chuyện này là thật, không ngờ cảnh này lại chân chân thật thật hiện ra trước mặt nàng.
Công chúa Vinh Đức chỉ cảm thấy trong lòng hộc máu, thiếu chút nữa trào lên trán. Nàng có kiềm chế mới không phát điên hét lên, nhưng đôi mắt vẫn nhuộm màu sát khí.
Vân Nhiễm sớm thu hết hành động của nữ nhân này vào mắt, trong lòng hừ lạnh, muốn đấu với nàng, cho nàng ta tức chết.
Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ, dịu dàng nói: “Ta đau tay, không vì sao tự nhiên chén rượu lại vỡ.”
Yến Kỳ kiểm tra tay nàng, thấy một mảnh sưng đỏ, không khỏi đau lòng, kéo nàng đứng dậy: “Đi, ta dẫn nàng đi tìm người băng bó một chút.”
Vẫn Nhiễm vẫn bất động kéo Yến Kỳ ngồi xuống: “Yến Kỳ, không cần, chút việc nhỏ, không đáng kinh động đến người khác, huống chi hôm nay hoàng thượng thiết yến tẩy trần cho công chúa Vinh Đức.
Sở Dật Kỳ ngồi phía trên nhìn dáng vẻ Yến Kỳ quan tâm Vân Nhiễm giận đen mặt. Vân Nhiễm là nữ nhân hắn muốn cưới, Yến Kỳ thật quá đáng, hoàng đế không đợi Yến Kỳ nói thêm gì, ra lệnh cho vũ cơ tiến vào biểu diễn.
Hắn thật sự không muốn nhìn hai người kia ân ái.
Ánh mắt hoàng thượng nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, trong lòng mắng nàng lả lơi ong bướm, nếu nữ nhân này vào cung, hắn nhất định hung hăng tra tấn nàng, tuyệt đối không để nàng sống thoải mái.
Không khí trong điện có chút nặng nề, các đại thần đều nhìn ra, tâm trạng của công chúa cùng hoàng thượng không tốt, cho nên không ai dám tùy tiện lên tiếng.
Chỉ có ca cơ nhảy múa, không thấy âm thanh nói chuyện, đến tận khi kết thúc một điệu múa, hoàng thượng mới phất tay để cho vũ cơ lui xuống.
Vẻ mặt hắn đã khôi phục như thường, thanh âm sắc bén vang lên: “Hôm nay trẫm tổ chức cung yến, thứ nhất là tẩy trần cho công chúa Vinh Đức, thứ hai là trẫm nghĩ tới công chúa hoàng thất còn chưa lập gia đình. Thân là hoàng huynh, không thể không lo chuyện hôn nhân của các nàng, cho nên hôm nay trẫm định chỉ hôn cho một vị công chúa.”
Hoàng đế dứt lời, trong điện có không ít ánh mắt dõi theo công chúa Vinh Đức, có khi nào hoàng thượng muốn chỉ hôn cho nàng.
Công chúa Vinh Đức sẽ thuộc về nhà nào.
Nhưng hoàng đế lại lên tiếng: “Phải rồi, Hạ tiểu thư phủ Vũ An hầu có ở đây không?”
Hoàng đế bỗng nhiên gọi Hạ Tuyết Dĩnh, mọi người khó hiểu, không biết hoàng thượng định làm gì, vừa nói muốn chỉ hôn cho công chúa, bây giờ lại gọi Hạ tiểu thư phủ Vũ An hầu.
Hạ Tuyết Dĩnh đứng dậy, trong lòng không rõ vì sao hoàng đế lại gọi mình. Vân Nhiễm lại thầm kêu không ổn, xem ra hoàng thượng đã biết chuyện Hạ Tuyết Dĩnh thích phụ vương mình, hắn khẳng định muốn làm ra chuyện gì đó.
Quả nhiên hoàng thượng nói: “Trước đó trẫm nhận được tin, Hạ tiểu thư thích Vân vương gia. Vân vương gia là trụ cột của Đại Tuyên, trẫm đã lơ là quên mất phủ Vân vương không có chính phi, bây giờ Hạ tiểu thư thích Vân vương gia, vậy trẫm ban hôn Hạ tiểu thư gả cho Vân vương gia làm chính phi, Hạ tiểu thư có bằng lòng hay không?”
Hạ Tuyết Dĩnh ngây dại, sắc mặt Vân Nhiễm âm u, nàng biết ngay hoàng đế không có ý tốt.
Sắc mặt Vân Tử Khiếu khó coi, ông không thích Hạ Tuyết Dĩnh, hoang đế lại ban hôn Hạ Tuyết Dĩnh cho mình, không phải định làm khó mình sao. Ông có thể khẳng định, đây là hoàng thượng cố tình.
Vân Tử Khiếu đang muốn cự tuyệt, không ngờ Hạ Tuyết Dĩnh đang im lặng đột nhiên lên tiếng: “Xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban, thần nữ không thích Vân vương gia. Tuy rằng thân phận người cao quý, nhưng tuổi tác tương đương với phụ thân thần nữ, cho nên Tuyết Dĩnh không muốn gả cho Vân vương gia.”
Ánh mắt Sở Dật Kỳ tối lại, sắc mặt không tốt lắm, trong lòng mắng Hạ Tuyết Dĩnh không biết điều. Hắn tưởng rằng nàng ta sẽ cao hưng, Vân Tử Khiếu không muốn cưới nữ nhân này, hắn liền khiến ông ta không được như ý, ai ngờ Hạ Tuyết Dĩnh lại cự hôn.
Ngoại trừ sắc mặt hoàng thượng khó coi, sắc mặt hoàng hậu cũng không được tốt lắm. Tuy nàng biết mình không nên như vậy, nhưng không kiềm chế được nỗi buồn trong lòng mình. Bây giờ nghe thấy Hạ Tuyết Dĩnh cự hôn, khẽ thở ra đồng thời cũng tự trách. Minh thật ích kỉ, chính mình đã gả cho hoàng thượng làm hoàng hậu, chẳng lẽ Vân Tử Khiếu lại không được cưới chính phi, nàng nhãn tâm nhìn ông cô đơn một đời sao. Không, nàng không muốn như vậy.
Vân Tử Khiếu kinh ngạc, không ngờ Hạ Tuyết Dĩnh lại cự hôn, khiến ông bớt đi phiền phức.
Vân Nhiễm lại hiểu Hạ Tuyết Dĩnh, tuy nàng thẳng thắn xúc động, nhưng cũng có kiêu ngạo của chính mình. Biết rõ nam nhân này không thích mình, ghét mình, nàng sẽ không gả.
Trong lòng Hạ Tuyết Dĩnh rất đau, nàng thật sự muốn nói đồng ý. Nhưng nhớ tới câu nói của Vân Tử Khiếu, nàng mặt dày mày dạn, nàng không thể nào gả cho ông. Đây không phải chuyện thích hay không thích, nếu ông không thích nàng, nàng có thể cố gắng, nhưng người ta ghét nàng, nàng có thể thay đổi sao. Chi bằng thành toàn cho ông.
Tuy rằng chính mình rất đau.
Hạ Tuyết Dĩnh kiên định nhìn hoàng thượng: “Xin hoàng thượng thành toàn.”
Ánh mắt hoàng đế tối lại, nhưng không tiếp tục kiên trì. Người ta đã không muốn gả, nếu hắn còn cố gắng có vẻ không hiểu lý lẽ. Hoàng thượng đang muốn lên tiếng, Sở Văn Hạo đang ngồi yên bên cạng lại đột nhiên lên tiếng: “Hoàng thượng, thần thích Hạ tiểu thư, xin hoàng thượng ban nàng cho thần làm chính phi.”
Lời vừa nói ra khiến mọi người ồ lên, Sở Văn Hạo thế tử phủ Cẩm thân vương, địa vị rất cao, tuy rằng tướng mạo không sánh kịp Yến Kỳ nhưng cũng là nhân vật có tiếng trong Lương Thành, không ngờ Sở Văn Hạo lại nói thích Hạ Tuyết Dĩnh phủ Vũ An hầu.
Chuyện này quả thật ngoài ý muốn, không thế thế tử Cẩm thân vương có thái độ đặc biệt với Hạ Tuyết Dĩnh.
Ánh mắt Vân Nhiễm hơi nheo lại nhìn Sở Văn Hạo. Hắn không nhìn Hạ Tuyết Dĩnh ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, ý muốn nói, Vân Nhiễm, bản thế tử không trị được ngươi chẳng lẽ còn không trị được bằng hữu của ngươi sao?
Vân Nhiễm trầm mình xuống, Sở Văn Hạo cưới Hạ Tuyết Dĩnh là vì quan hệ bằng hữu với nàng. Hắn muốn khiến Hạ Tuyết Dĩnh đau khổ, khiến nàng đau khổ. Bởi vi đau khổ của Hạ Tuyết Dĩnh là do nàng gián tiếp gây ra. Nếu không vì hai người là bằng hữu Sở Văn Hạo cũng sẽ không cưới Hạ Tuyết Dĩnh, càng không khiến nàng ta đau khổ.
Vân Nhiễm lập tức nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, muốn ám chỉ với nàng, không cần gả cho nam nhân này, hắn không có ý tốt.
Nhưng Hạ Tuyết Dĩnh vừa trải qua đả kích của Vân Tử Khiếu, đã buông xuôi chuyện sau này gả cho ai, nên Sở Văn Hạo vừa nhắc tới, nàng ta đáp ứng không cần suy nghĩ: “Được, ta đồng ý.”
Vân Nhiễm đen mặt, Sở Văn Hạo ở phía đối diện lại nở nụ cười có vài phần đắc ý.
Vân Nhiễm nắm chặt tay lại, không, nàng nhất định phải ngăn cản chuyện này, nàng không thể để Hạ Tuyết Dĩnh gả cho Sở Văn Hạo.
Vân Nhiễm đang muốn đứng dậy nói chuyện, Yến Kỳ lại kéo tay nàng, khẽ nói nhỏ: “Nhiễm Nhi, đây là chuyện của người ta, nơi đây là đại điện, nếu nàng lên tiếng, chỉ khiến hoàng thượng nổi giận. Hơn nữa với tâm trạng bây giờ của Hạ tiểu thư, nàng ta sẽ không nghe lời nàng, chi bằng để sau đó đi khuyên nàng vẫn còn cách để từ hôn.”
Yến Kỳ nói vậy, Vân Nhiễm ngồi xuống, hoàng thượng đã muốn lên tiếng: “Được, nếu thế tử Cẩm thân vương cùng Hạ tiểu thư đã tình chàng ý thiếp, một người nguyện cưới, một bên nguyện gả. Đây là chuyện tốt, trẫm ban hôn cho các ngươi, mười sáu tháng sau cử hành đại hôn.”
“Tạ hoàng thượng.”
Sở Văn Hạo cùng Hạ Tuyết Dĩnh cùng nhau tạ ơn ngồi xuống.
Trong điện có không ít nữ nhân nhìn chằm chằm Hạ Tuyết Dĩnh, có người lại nhìn Định vương phi Tống Tình Nhi. Hai nữ nhân này thật tốt số, một người gả cho thế tử Cẩm thân vương, một người gả cho Định vương điện hạ, thân phận trở nên tôn quý.
Hoàng thượng khẽ liếc Vân Tử Khiếu, tâm trạng không hờn giận lên tiếng: “Tiếp theo trẫm quay trở lại chuyện chỉ hôn cho công chúa. Hoàng thất còn ba công chúa, Vinh Đức, An Nhạc, cùng Tĩnh An, An Nhạc lớn nhất nên trẫm muốn chỉ hôn cho nàng trước.”
Hoàng thượng không hề đề cập tới chuyện trước đó An Nhạc cùng cách với Đường Tử Khiên.
Các thanh niên tuấn tài nghe nói hoàng thượng muốn chỉ hôn cho công chúa An Nhạc, không phải công chúa Vinh Đức nên lùi xuống.
Nói thật, nếu công chúa An Nhạc chưa gả cho Đường Tử Khiên, sẽ có rất nhiều người nguyện ý cưới nàng. Nhưng hiện tại công chúa đã cùng cách, dù vẫn là công chúa, nhưng cưới một nữ nhân đã cùng cách, không khỏi khiến đồng liêu chê cười. Nên đa phần không ai nguyện ý cưới An Nhạc làm vợ.
Sắc mặt An Nhạc cực kì khó coi, không nói câu nào, ngồi ngay ngắn tại chỗ, thân thể nàng bắt đầu toát mồ hôi, xem ra thuốc của Nhiễm Nhi đã bắt đầu có tác dụng.
Nhưng nghe hoàng thượng nói vậy, lại nhớ tới hắn muốn gả nàng cho Trầm Thụy, khóe môi An Nhạc nở nụ cười châm chọc, giờ khắc này tên lang tâm cẩu phế này không phải hoàng huynh của nàng, trên đời này làm gì có huynh trưởng nào lại đẩy muội mình vào hố lửa.
Hoàng thượng âm trầm lên tiếng: “Trẫm định chỉ hôn công chúa cho?”
Sở Dật Kỳ còn chưa nói xong, An Nhạc đã ngất xỉu, cung nữ bên cạnh nàng hoảng hốt la lên: “Hoàng thượng, không xong rồi, công chúa ngất xỉu.”
Ánh mắt hoàng đế sâu thẳm liếc Vân Nhiễm một cái, trong lòng nàng chột dạ, có khi nào hoàng thượng biết chuyện gì.
Sở Dật Kỳ ra lệnh: “Người đâu, truyền thái ý, lập tức kiểm tra cho công chúa.”
Thái giám nhanh chóng chạy đi, bỏ dở cung yến, tất cả mọi người nhìn chằm chằm công chúa An Nhạc đang hôn mê. Trong lòng suy đoán, vì sao công chúa đang khỏe mạnh lại ngất đi. Chẳng lẽ vì chuyện hoàng thượng chỉ hôn, hay công chúa vẫn còn thích Đường đại nhân, cho nên không muốn gả cho người khác, vì hoảng quá nên mới ngất đi.
Rất nhanh thái y đã chạy tới, kiểm tra cho công chúa, cuối cùng không tra ra bệnh gì, khủng hoàng đứng dậy đáp lời: “Hoàng thượng, thần đáng chết, không tra ra được công chúa bị bệnh gì.”
Sắc mặt hoàng thượng khó coi, tức giận mắng: “Chết tiệt, không biết thái y viện của các ngươi để làm gì.”
Trong mắt hoàng thượng, đám người này là một thùng cơm, cái gì cũng không tra ra được.
Sở Văn Hạo đứng dậy: “Hoàng thượng, quận chúa Trường Bình y thuật cao siêu, sao hoàng thượng không để quận chúa kiểm tra cho công chúa An Nhạc.”
Mắt Sở Dật Kỳ sáng lên nhìn Vân Nhiễm, nàng đã định đứng lên, thuốc là do nàng hạ dĩ nhiên nàng biết tại sao lại như vậy.
Vân Nhiễm kiểm tra cho An Nhạc một chút, sau đó bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, bệnh của công chúa có chút kì lạ, tự nhiên hôn mê, còn hơi nóng, thần nữ sợ công chúa mắc bệnh lạ cho nên cần kiểm tra.”
“Vậy ta giao An Nhạc cho quận chúa Trường Bình.”
Nói xong, hoàng đế dặn dò cung nữ: “Đưa công chúa An Nhạc trở về.”
Hai cung nữ dẫn An Nhạc rời đi, Vân Nhiễm cũng theo sau An Nhạc.
Ánh mắt Yến Kỳ dừng trên người Vân Nhiễm, công chúa An Nhạc bị bệnh, Nhiễm Nhi phải ở lại trong cung chăm sóc nàng ta. Bây giờ trong cung có hoàng thượng, còn có một Sở Vận Ninh, khiến hắn lo lắng.
Yến Kỳ âm thầm hạ quyết tâm, hắn sẽ lặng lẽ ở lại trong cung cùng Nhiễm Nhi.
An Nhạc đi rồi, hoàng đế quét mắt nhiền triều thần: “Trẫm định chỉ hôn An Nhạc cho Trầm đại tướng quân thành Liên Dương. Nhưng bây giờ An Nhạc đang hôn mê bất tỉnh, cho nên trẫm không thể chỉ hôn này cho Trầm Thụy, trẫm chỉ hôn ban công chúa Tĩnh An cho Trầm đại tướng quân làm vợ, thể hiện hoàng ân mênh mông.”
Tất cả mọi người ngây người, không ai ngờ tới hoàng thượng lại muốn gả công chúa An Nhạc cho đại tướng Trầm Thụy đóng ở thành Liên Dương.
Bây giờ công chúa An Nhạc hôn mê, hoàng thượng lại chỉ hôn công chúa Tĩnh An cho Trầm đại tướng quân.
Công chúa Tĩnh Nhã ngơ ngác bất động, đến khi có phản ứng lại, sắc mặt khó coi điên cuồng hét lên: “Hoàng huynh, ta không lấy chồng, ta không cần hắn.”
Mọi người hoàn hồn, rất nhiều người hiểu rõ, hai mươi vạn binh quyền của Mai gia đang nằm trong tay Trầm Thụy. Nói thế nào bây giờ hắn cũng là người ngoài, không có quan hệ với hoàng thượng, cho nên hoàng thượng gả công chúa ho hắn lấy hoàng ân mênh mông, đây là chuyện bình thường.
Cho nên mới nói, đáng thương nhất là công chúa, hưởng vinh hoa của công chúa, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần hi sinh vì hoàng thất. Lần này hi sinh công chúa Tĩnh An, công chúa An Nhạc chạy thoát, nhưng lần sau chỉ sợ nàng ta không trốn được.
Trong lòng mọi người cảm thán.
Công chúa Tĩnh Nhã thét chói tai: “Hoàng huynh, ta không lấy chồng, không lấy chồng.”
Đáng tiếc sắc mặt hoàng thượng đen trầm, cả đêm nay tâm trạng hắn đều không tốt, bây giờ thấy công chúa Tĩnh An la hét, trực tiếp quát lạnh: “Câm miệng, trẫm đã hạ chỉ, ngươi còn dám phản đối sao, người đâu, dẫn công chúa Tĩnh Nhã ra ngoài, mười sáu tháng sau đưa tới thành Liên Dương gả cho tướng quân Trầm Thụy.
Thái giám nhanh chóng chạy vào, kéo công chúa Tĩnh An ra ngoài.
Hoàng thượng mệt mỏi đứng dậy, dẫn thái giám ra ngoài, hoàng hậu cũng dẫn người rời đi.
Mọi người trong điện thấy đế hậu rời đi, bắt đầu bán tán, công chúa Sở Vận Ninh tới bên cạnh Yến Kỳ, dịu dàng đáng yêu lên tiếng: “Sư huynh, ngày khác sư muội mời huynh uống trà.”
Yến Kỳ cười nhạt, vẻ mặt xa cách, hắn đã nhìn ra công chúa Vinh Đức hình như có ý với hắn. Sở Dật Kỳ cùng cũng muốn gả nàng cho hắn, chuyện này không có khả năng.
Cả đời hắn chỉ cưới một mình Nhiễm Nhi, nhắc tới Vân Nhiễm vẻ mặt hắn cười ôn hòa, nhưng nhìn Sở Vận Ninh lại thản nhiên như cũ.
“Gần đây sư huynh hơi bận, chỉ sợ không có thời gian uống trà cùng sư muội, sau này rảnh rỗi rồi nói tiếp.”
Nói xong, Yến Kỳ nhấc chân rời đi, không thèm để ý tới Sở Vận Ninh đang đứng phía sau, ánh mắt nàng ta tối lại, khổi hiểu vì sao sư huynh không ngắm nàng nhiều hơn một chút. Nàng tự thấy mình không kém Vân Nhiễm, dung mạo thân phận, địa vị còn có trí tuệ, vì sao Yến Kỳ không nhìn thấy nàng.
Trong điện có không ít người đi qua trước mặt công chúa Vinh Đức, thấy sắc mặt nàng không tốt, không ai dám nói nhiều. Ánh mắt Sở Vận Ninh u ám đột nhiên nở nụ cười kinh diễm bức người, nhưng nàng không nói thêm lời nào dẫn cung nữ rời khỏi đại điện.
Đợi nàng đi rồi, phía sau có không ít người bàn tán, đại khái nói hình như công chúa Vinh Đức thích Yến quận vương.
Trong đám người Định vương phi Tống Tình Nhi đứng bên cạnh Sở Dật Lâm, sau khi nàng gả cho hắn, hắn đối với nàng không tệ, nên sắc mặt rất tốt.
Tống Tình Nhi nhỏ giọng nói với Sở Dật Lâm: “Vương gia ngài nói xem, có khi nào hoàng đế gả công chúa Vinh Đức cho Yến quận vương, nếu như vậy, Vân tỷ tỷ phải làm sao bây giờ.”
Sở Dật Lâm đã biết Tống Tình Nhi có quan hệ rất tốt với Vân Nhiễm, đây cũng là lí do hắn đối xử tốt với nàng ta.
Sở Dật Lâm nghe nàng ta nói vậy, không đổi sắc mặt nói: “Thật sự có khả năng hoàng huynh muốn làm như vậy, nàng nên nhắc nhở Vân tỷ tỷ một tiếng, rảnh rỗi nên thường xuyên tới thăm nàng, bổn vương nhất định giúp nàng cùng Yến Kỳ.”
Tống Tình Nhi nghe thấy vậy, vui mừng cười rộ lên: “Được, sau này ta sẽ đi thăm Vân tỷ tỷ, gần gũi nàng một chút.”
Mọi người vừa nói chuyện vừa rời khỏi đại điện.
Trong điện công chúa Tĩnh An, không ngừng vang lên tiếng khóc, đau lòng muốn chết. Người khóc đúng là công chúa Tĩnh An, lúc này nàng ta sống không bằng chết, chỉ cần nghĩ đến chính mình phải gả cho Trầm Thụy đã muốn chết.
Nàng mới mười lăm tuổi, Trầm Thụy hình như đã hơn bốn mươi, sao nàng có thể gả cho hắn, nàng không lấy, có chết cũng không lấy.
Cung nữ trong tẩm cung không ai dám khuyên nàng, vài người cũng rơi lệ theo công chúa.
Trước cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân: “Gặp qua công chúa Vinh Đức.”
“Đứng lên đi,” Sở Vận Ninh lên tiếng, Tĩnh An nghe thấy giọng thái giám truyền tới, liền nhớ công chúa Vinh Đức, bây giờ chỉ có nàng mới giúp được mình. Hoàng huynh rất thích hoàng tỷ, nếu hoàng tỷ nói với hoàng huynh, người nhất định sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
“Hoàng tỷ.”
Tĩnh An vừa thấy Sở Vận Ninh vào, liền xông tới ôm cổ khóc rống lên.
Sở Vận Ninh đỡ nàng đi tới nhuyễn tháp: “Hoàng muội, đùng đau lòng, có khóc cũng vô ích.”
“Hoàng tỷ, ta không lấy chồng, tỷ giúp đi đi.”
Công chúa Tĩnh An khó thở khóc lóc cầu xin.
Sở Vận Ninh cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng nói: “Thật ra, theo ý của ta phải là An Nhạc gả cho Trầm Thụy. Bởi vì nàng ta đã cùng cách, xứng đối với hắn ta. Ai ngờ An Nhạc lại hôn mê bất tỉnh, nên hoàng huynh mới gả muội đi.”
“Hoàng tỷ, tỷ giúp ta đi, nếu không ta chỉ có đường chất, ta không muốn gả cho Trầm Thụy.”
Nàng từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, ngày ngày sống trong cẩm y ngọc thực, không muốn đến thành Liên Dương chịu khổ.
Sở Vận Ninh thở dài: “Nhìn muội khóc thật đáng thương, thật ra việc này có một cách.”
“Cách gì?” Công chúa Tĩnh An ngừng khóc, nhìn thẳng công chúa Vinh Đức.
Sở Vận Ninh nhẹ giọng nói: “Chỉ cần An Nhạc tỉnh lại, muội có thể đi cầu xin hoàng huynh gả An Nhạc đi, nhất định hoàng huynh sẽ đồng ý, chỉ sợ việc này hơi khó.”
Sở Vận Ninh nhíu mày: “Nếu như ta đoán không lầm, sở dĩ An Nhạc hôn mê là do quận chúa Trường Bình ra tay, mục đích của nàng là giúp An Nhạc không phải gả cho Trầm Thụy, nên chuyện này mới rơi xuống đầu muội.”
Sở Vận Ninh vừa nói xong, Tĩnh An trợn to mắt như chuông đồng, bên trong đỏ sậm, nàng rống lên: “Lại là nữ nhân này, tiện nhân này sao lại muốn hại ta, vì sao, ta sẽ không tha cho nàng, không để nàng ta sống thoải mái.”
Sở Vận Ninh nhẹ nhàng cười, trấn an Tĩnh An: “Nghe nói quận chúa Trường Bình rất khôn khéo, muội đừng xúc động, muội không phải đối thủ của nàng.”
“Hoàng tỷ, ta sẽ không bỏ qua cho nàng.” Công chúa Tĩnh An cắn răng, Sở Vận Ninh khẽ vỗ vai nàng, nhẹ nhàng nói: “Hoàng tỷ sẽ giúp muội, ta cũng không muốn muội gả đến thành Liên dương, phải biết rằng nơi đó quanh năm bão cát, nữ nhân rất nhanh già.”

Trong cung hoàng hậu.
An Nhạc đã tỉnh lại, trên người hơi nóng, hai má đỏ hồng, rất khó chịu, nhưng nàng cũng không kêu khổ.
Trên giường nàng, ngoại trừ Vân Nhiễm còn có hoàng hậu Đường Nhân.
Đường Nhân nhìn An Nhạc đau lòng nói: “Hoàng thượng đã hạ chỉ gả công chúa Tĩnh An cho Trầm Thụy, nên An Nhạc không cần khổ sở.”
Vân Nhiễm lắc đầu: “Không, nếu nàng không hủy dung, chỉ sợ về sau sẽ có biến cố.”
Nếu bây giờ An Nhạc tốt lên, công chúa Tĩnh An chạy tới trước mặt hoàng thượng khóc lóc kể lể, lại có Sở Vận Ninh ở bên cạnh trợ giúp, nói không chừng cuối cùng vẫn là An Nhạc phải gả.
Công chúa An Nhạc thở phì phò: “Hoàng tẩu, ta không sợ khổ, chỉ cần không cần không phải gả cho Trầm Thụy.”
Vân Nhiễm thở dài, tuy rằng giúp An Nhạc, nhưng nghĩ tới công chúa Tĩnh An, nàng vẫn không đành lòng, thật không biết vì cái gì lại muốn gả công chúa hoàng thất cho Trầm Thụy đã hơn bốn mươi tuổi. Không phải là đem công chúa như hoa như ngọc đẩy vào chảo lửa sao.
Hoàng hậu không nói chuyện, nhìn Vân Nhiễm: “Ngươi ở trong cung cẩn thận một chút.”
Tuy rằng Vân Nhiễm ở trong cung điện của nàng, nhưng nàng cảm thấy huynh muội kia vẫn luôn theo dõi Vân Nhiễm, nên có chút lo lắng.
“Nếu cần gì, thì nói với ta.”
Vân Nhiễm nhìn hoàng hậu Đường Nhân, thở dài nhớ tới chuyện người thích phụ vương, phụ vương cũng thích nàng, trên đời đúng thật nhiều chuyện không như ý muốn.
Hoàng hậu thấy sắc mặt nàng không tốt, khẽ kéo tay nàng: “Sao thế Trường Bình?”
Vân Nhiễm lắc đầu: “Không sao, ta chỉ đang nghĩ đến chuyện hoàng thất, vì sao phải tính toán từng chuyện một.”
Đến lượt hoàng hậu thở dài, đây là do tiên đế không giữ lại một hoàng thượng tốt. Nếu có một hoàng thượng thân dân yêu dân, triều đình đâu cần cần căng thẳng, đáng tiếc tình thế bây giờ chính là như vậy.
Hoàng hậu cùng Vân Nhiễm thở dài, Anh Nhạc cũng bị hai người ảnh hưởng, sắc mặt khó coi.
Đột nhiên bên ngoài, vang lên tiếng mắng chửi: “Vân Nhiễm, tiện nhân, ngươi cút ra đây cho ta, tiện nhân ngươi lại dám hại ta.”
Vân Nhiễm kinh ngạc, ai mắng nàng vậy.
Hoàng hậu vừa nghe đã nhận ra là công chúa Tĩnh An, khẽ nói: “Là công chúa Tĩnh An.”
Vân Nhiễm cùng An Nhạc u ám, thấy bên ngoài có vài người xông vào, dẫn đầu là công chúa Tĩnh An, vẻ mặt dữ tợn không ngừng hét chói tai.
“Vân Nhiễm, vì sao ngươi muốn hại ta, ngươi hạ dược An Nhạc, cố ý để nàng ngất đi khiến ta gả cho Trầm Thụy, tiện nhân nhà ngươi, ta liều mạng với ngươi.”
Công chúa Tĩnh An lao thẳng vào người Vân Nhiễm, nàng nhanh chóng tránh né, công chúa Tĩnh An lao vào giường, tiểu cung nữ phía sau nhanh chóng chạy tới đỡ chủ tử nhà mình.
Công chúa Tĩnh An điên cuồng, lại muốn nhào đến người Vân Nhiễm, sắc mặt hoàng hậu khó coi, thế này còn ra thể thông gí, nàng thét quản sự: “Còn không giữ nàng lại.”
Quản sự nhanh chóng đi tới, nhưng công chúa Tĩnh An như phát điên lao về phía trước, cung nữ cùng quản sự cũng không dám mạnh tay với nàng, tốt xấu gì cũng là công chúa.
Tẩm cung loạn thành một đoàn, Vân Nhiễm nhìn không nổi, tiến lên, khẽ duỗi tay ra nhanh như gió túm lấy Tĩnh An, khiến nàng ta bất động, an phận đứng yên trong tẩm cung, trợn to mắt như chuông đồng, nghiến răng nghiến lợi hận không thể cắn nuốt Vân Nhiễm.
“Vì sao lại hại ta, ta với ngươi không thù không oán, sao lại hại ta.”
Tĩnh An thầm nghĩ muốn giết nữ nhân này.
Sắc mặt Vân Nhiễm thản nhiên, không cần nghĩ cũng biết ai nói cho công chúa Tĩnh An nàng hại nàng ta.
“Công chúa Tĩnh An, ngươi tìm nhầm người rồi, không phải ta gả ngươi cho Trầm đại tướng quân, là hoàng huynh ngươi, muốn tìm cũng nên đi tìm hoàng huynh của ngươi mới phải.”
Vân Nhiễm vốn khiến An Nhạc hôn mê để hoàng thượng dừng tay, ai ngờ hắn lại đẩy công chúa Tĩnh An lên, muốn trách cũng nên trách Sở Dật Kỳ, sao lại đổ lên đầu nàng.
Công chúa Tĩnh An tức giận gầm rú chỉ vào An Nhạc: “Vốn hoàng huynh muốn gả An Nhạc cho Trầm đại tướng quân, là ngươi hạ dược nàng, nàng mới ngất đi, nên hoàng huynh mới gả ta cho Trầm đại tướng quân, chẳng lẽ không đúng là người hại ta,”
Tĩnh An dứt lời, chân mày hơi nhướng lên, nàng không ngờ công chúa Vinh Đức lại biết nàng hạ dược cho An Nhạc, chuyện này chứng mình mục đích chính của nàng ta không phải An Nhạc, mà muốn mượn chuyện của An Nhạc giữ nàng lại trong cung.
Nghĩ như vậy, bàn tay Vân Nhiễm khẽ nắm lại, xem ra nàng ở trong cung phải cẩn thận, bây giờ An Nhạc đang bị bệnh nàng không tiện rời đi, chỉ có thể ở lại trong cung. An Nhạc cũng không thể khỏe lại, nếu không hoàng thượng lại muốn gả nàng cho Trầm Thụy, bất kể thế nào nàng cũng không nỡ nhẫn nhìn An Nhạc gả cho Trầm đại tướng quân.
Cho nên nàng nhất định phải ở trong cung, tất cả cục diện là cho công chúa Vinh Đức sắp đặt, khiến nàng không thể lùi bước.
Công chúa Vinh Đức ra tay quả nhiên bất phàm, Vân Nhiễm nở nụ cười, ánh mắt nàng trong trẻo lạnh lùng nhìn công chúa Tĩnh An, thanh âm lạnh như băng vang lên.
“Công chúa Tĩnh An, ta nhắc lại một lần nữ, là hoàng thượng gả ngươi cho Trầm đại tướng quân, không phải ta. Ngươi có thể đi cầu xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tới tìm ta không có tác dụng.”
Nói xong, Vân Nhiễm giải huyệt cho công chúa Tĩnh An: “Ngươi đi đi, nếu không, đừng trách ta không khách sáo.”
Công chúa thì thế nào, trêu chọc nàng đều bị trừng trị.
Hoàng hậu dẫn người đi tới lạnh lùng nhìn Tĩnh An: “Công chúa Tĩnh An, hôn sự của ngươi là do hoàng thượng định, ngươi tới tìm Trường Bình gây sự làm cái gì, vẫn nên về đi, nếu còn càn quấy, đừng trách bản cung đuổi ngươi ra ngoài.”
Tĩnh An nhìn hoàng hậu Đường Nhân, cơn giận đi qua, nàng vẫn hơi sợ hoàng hậu, nàng ta là người đứng đầu lục cung.
Tĩnh An cắn răng nhìn Vân Nhiễm gầm rú.
“Vân Nhiễm, ta nhất định không để yên, thù này, nhất định phải báo.”
Nói xong, nàng ta khóc lóc chạy đi, hoàng hậu đứng phía sau nhìn Vân Nhiễm: “Ngươi cẩn thận một chút, nha đầu kia đã phát điên.”
An Nhạc nằm trên giường, khẽ nói: “Nhất định là có người chạy tới trước mặt Tĩnh An nói gì đó, cho nên nàng ta mới chạy tới đây gây sự.”
Vân Nhiễm tiếp lời, “Không có gì bất ngờ, thì chắc là công chúa Vinh Đức vừa mới về kinh. Xem như ta được chứng kiến thủ đoạn lợi hại của nàng, nàng đã sớm tính ra ta sẽ hạ dược An Nhạc. Đây thật ra chỉ là một cái bẫy, mục đích của nàng ta là giữa ta lại trong cung. Bây giờ ta không thể không ở lại, nếu bệnh của An Nhạc tốt lên, nàng sẽ phải gả cho Trầm đại tướng quân, nàng ta đã đoán trước ta không còn đường lùi, cũng sẽ không lùi.”
An Nhạc nghe Vân Nhiễm nói vậy, hốc mắt hơi đỏ lên, tất cả đều tại mình.
“Vân Nhiễm, đều tại ta liên lụy ngươi.”
“Ngươi nói linh tinh gì đó, chúng ta là bằng hữu, tất nhiên phải giúp nhau.”
Hoàng hậu nhìn Vân Nhiễm: “Nếu công chúa Vinh Đức đã thiết kế để ngươi ở lại trong cung, như vậy ngươi phải cẩn thận huynh muội nhà này. Hoàng đế một lòng muốn cưới ngươi vào cung, ta chỉ sợ tiếp theo công chúa Vinh Đức còn có hành động, nàng ta muốn giúp hoàng thượng cưới ngươi vào cung. Ngươi trăm ngàn lần đừng để rơi vào bẫy của huynh muội họ.”
“Ta đã biết.”
Vân Nhiễm gật đầu, lúc này đêm đã khua, hoàng hậu tạm biệt An Nhạc, về tẩm cung của mình để nghỉ ngơi. Vân Nhiễm cẩn thận dặn dò An Nhạc, sau đó cũng dẫn nha hoàn về điện của hoàng hậu nghỉ ngơi.
Nàng vừa nằm xuống, liền cảm nhận được, trong tẩm cung có mùi thanh liên nhè nhẹ, không cần nghĩ cũng biết là ai. Vân Nhiễm nhắm mắt lại, khóe môi cười cười, có Yến Kỳ ở bên cạnh, tự dưng nàng cảm thấy an tâm.
Một bóng trắng từ cửa sổ tiến vào, áo bào trắng như mây, mỗi bước đều tao nhã, đi thẳng tới giường, ngón tay dài như ngọc khẽ vuốt chân mày Vân Nhiễm.
“Nhiễm Nhi, nàng đừng lo lắng, ta luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng.”
Vân Nhiễm mở to mắt, ánh mắt trong trẻo sáng rực, khóe môi khẽ cười, nhẹ giọng đáp: “Umh.”
Sơn Trà cùng Dữu Tử nhanh chóng lui ra ngoài canh gác.
Yến quận vương ở bên trong bảo vệ quận chúa, các nàng có thể yên tâm không sợ người khác hại quận chúa.
Yến Kỳ cởi giày lên giường, khẽ dựa vào người Vân Nhiễm, nhè nhẹ vỗ vai nàng, giọng nói dịu dàng dỗ nàng đi vào giấc ngủ. Vân Nhiễm nghe lời nhắm mắt lại, nhưng vẫn không nhịn được kéo miệng: “Yến Kỳ, chuyện sư muội kia là thế nào, chàng mau nói cho ta, nếu không ta không ngủ được.”
Yến Kỳ cười rực rỡ như trăng sáng động lòng người.
Giọng hắn như sương sớm động trên lá, êm ái, dịu dàng.
“Nhiễm Nhi đang ghen sao? Nhiễm Nhi cũng sẽ ghen vì bản quận vương?”
Vân Nhiễm hừ lạnh: “Ta ghen, làm sao, bình thườn chàng dụ hoa đào còn chưa đủ sao, lần này kéo tới một đóa hoa lớn như vậy, còn là sư muội.”
Yến Kỳ cười càng sâu, nồng như rượu.
“Không phải sư muội, sư phụ nàng là sư huynh muội với sư phụ ta, ta cũng gặp nàng ta có vài ba lần, nàng gọi ta là sư huynh thôi, thật ra chúng ta cũng không tính là đồng môn.”
“Vậy chàng không bị nàng ta hấp dẫn sao?”
Tuy rằng Vân Nhiễm không thấy mình thua kém Sở Vận Ninh, nhưng phải thừa nhận nàng ta cũng là mỹ nhân, cho nên nàng không nhịn được suy đoán, mở to mắt nhìn chằm chằm Yến Kỳ. Yến Kỳ buồn cười nhìn vẻ mặt nàng, khẽ véo hai má nàng, cười thản nhiên: “Nếu ta bị nàng ta hấp dẫn, sao lại thích nàng, tiểu nương tử nhà ta bỗng dưng bị ngốc ah.”
“Chàng mới ngốc,” Vân Nhiễm trề môi, không che dấu được ý cười, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, biết được Yến Kỳ vô cảm với công chúa Vinh Đức, nàng cảm thấy yên tâm, cũng cực kỳ cao hứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.