Cung thân vương Tiêu Chiến ra lệnh chothuộc hạ đi bắt Đinh tri phủ về kinh xét xử, hoàng đế ngồi trên xe ngựahạ chị tuyên bố đại học sĩ Tô Mộ Ảnh vô tội.
Tô Mộ Ảnh khấu đầu tạ ơn, cũng không nhìn phụ tử Tiêu Chiến, nói nhanh:“Hoàng thượng, may mắn thần không phụ sứ mệnh, hộ tống điện hạ về kinh.”
“Tốt, tốt.”
Hoàng đế Tây Tuyết đưa mắt nhìn xe ngựa của Vân Nhiễm. Nàng nhìn NinhCảnh đang thu mình trong góc, Ninh tiểu gia không sợ trời không sợ đấtcũng có lúc nhợt nhạt, sợ hãi. Vân Nhiễm kéo hắn ra, tẩy đi lớp trangđiểm trên mặt, lại đổi quần áo cho hắn, sau đó lôi xuống xe gặp mặthoàng thượng. Ninh tiểu gia gắt gao không chịu xuống, Vân Nhiễm khôngnhịn được khẽ quát: “Đó là cha ngươi, ngươi sợ cái gì.”
“Sư phụ, con sợ hãi, chúng ta về Đại Tuyên đi, con không muốn gặp ông ta, thật sự không muốn.”
Hoàng đế Tây Tuyết ở bên ngoài kích động lên tiếng: “Cẩn Nhi, là consao? Thật sự là con sao? Có phải con đang trách phụ hoàng cho nên khôngchịu gặp ta.”
Vân Nhiễm nhận ra sự đau lòng trong lời nói của hoàng đế Tây Tuyết, nàng đẩy Ninh Cảnh: “Chúng ta đã đến Tây Tuyết, tốt xấu gì cũng nên gặp mộtlần, nếu không người vạn ngàn gian khổ đến đây làm gì.”
Đáng tiếc Ninh Cảnh vẫn rúc trong góc xe ngựa, liên tục lắc đầu, tuyrằng hắn không nhớ chuyện trước đây, nhưng từ đáy lòng có âm thanh thúcgiục hắn kháng cự hoàng đế Tây Tuyết, không muốn gặp ông ta, rất khôngmuốn.
Vân Nhiễm lạnh lùng, hét lên: “Ngươi có xuống không, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-y-quan-vuong-phi/1259668/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.