Chương trước
Chương sau
, tỷ thí giành vương miện.
Trong đại điện loạn thành một đoàn, nha đầu Bảo Sắc bị đánh chỉ còn hơi tàn, vài tên binh lính nhanh chóng kéo Ninh Cảnh ra, nhưng hắn ta chưa hết tức giận còn tiếp tục mắng, Tiêu Bắc Dã đi qua nói nhỏ: “Ninh Cảnh, ngươi nhìn Xem Vân tỷ tỷ tức giận.”
Ninh Cảnh sợ hãi, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm thấy ánh mắt nàng nhìn hắn sâu xa, hắn lập tức an phận, để Tiêu Bắc Dã kéo lại.
Thượng thư hình bộ ra lệnh đem bảo sắc cùng với vài cung nữ vào đại lao giam lỏng, về phần Vân Vãn Tuyết để cho hoàng thượng xét xử.
Tần đại nhân đứng dậy cung kinh xin chỉ thị của hoàng thượng Sở Dật Kỳ.
“Bẩm hoàng thượng, vị Vân tiểu thư này nên xử lý thế nào?”
Sở Dật Kỳ ngồi trên đại điện, thấy Vân Vãn Tuyết hôn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch, nhưng không có ai đồng tình với nàng, đáng đời, không tiếc thân mình để hại đích tỷ, nữ nhân này tâm địa quá độc ác.
Tất cả mọi người trong điện đều khinh bỉ Vân Vãn Tuyết, lông mày hoàng đế nhíu lại, nhìn sang mẫu hậu, không phải bà thích xử lý mọi chuyện sao, chuyện này giao cho bà chắc sẽ tốt lắm, lúc trước chính bà giao cho Tần đại nhân xử án này.
“Mẫu hậu, chuyện này nên xử lý thế nào?”
Vân Vãn Tuyết vừa là thủ phạm vừa là người bị hại, hiện tại bản thân nàng ta đang bị trọng thương, nếu xử phạt tính mạng chắc khó giữ. Tuy rằng muốn hại người nhưng lại không thành.
Thần sắc thái hậu lạnh băng, trong lòng bừng bừng lửa giận, thầm mắng vài tên thủ hạ thành sự thì ít bại sự có thừa, nhưng cũng là do bà sai bảo.
Thái hậu chậm rãi lên tiếng: “Nếu thủ phạm đã bị thương nặng, người bị hại lại không hao tổn gì, chuyện này cho qua đi.”
Thái hậu vừa dứt lời, Tiêu Bắc Dã đã lên tiếng ngữ khí không có thiện ý.
“Hóa ra luật pháp Đại Tuyên là như vậy, đả thương người, nếu tự bị thương có thể được miễn hình phạt, như vậy phạm phải tội lớn nếu tự làm mình bị thương có phải cũng tránh được một kiếp.”
Tiêu Bắc Dã vừa dứt lời, mọi người trong điện đều nhị luận, nhất là sứ thần tam quốc, không ủng hộ với cách xử lý của thái hậu.
Sắc mặt hoàng đế Sở Dật Kỳ khó coi, âm thầm liếc thái hậu một cái, lúc này không để cho bà có cơ hội lên tiếng, trầm ổn nói: “Tiêu thế tử, thái hậu là thương hạ Vân vương gia có công lao lớn, cho nên đặc xá cho trọng thần.”
“Oh, công lao càng lớn thì có thể muốn làm gì thì làm, có thể lấy ưu điểm bù khuyết điểm.”
Tiêu Bắc Dã tiếp tục lấn tới không có ý định buông tha cho Sở Dật Kỳ.
Tiêu Bắc Dã nói xong, trong đoàn sứ thần Tây Tuyết có một tên quan văn đi ra không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Hóa ra luật pháp Đại Tuyên hoàn toàn khác so với chúng ta, vì sao lúc nãy thái hậu còn nói vương tử phạm pháp tội như thứ dân, hiện tại vị tiểu thư này cũng không phải vương tử, tại sao không truy cứu.”
Sở Dật Kỳ có chút buồn bực, Tiêu Bắc Dã thật cuồng vọng, đây là chuyện của Đại Tuyên, hắn nhúng tay vào làm gì.
Nhưng cũng không thể làm gì, ngươi ta cuồng vọng là có thực lực, hắn là thế tử Cung thân vương, trong ta nắm ba mươi vạn trọng binh, binh tướng nước này đều do một hắn luyện ra, người người nghe hắn điều khiển, tôn kính như thần sống.
“Ý Tiêu thế tử là muốn xử tử Vân Vãn Tuyết.”
Sở Dật Kỳ lạnh lùng lên tiếng, Tiêu Bắc Dã cười rộ lên: “Không cần, Vân tiểu thư đã bị trọng thương, xử tử nàng ta có vẻ không được nhân từ, nhưng tội của nàng tội chết có thể nhưng tội sống khó tha, nữ nhi phạm tội là do gia giáo không nghiêm, chuyện này nên để Vân vương gia xử ký, tin tưởng Vân vương gia sẽ đưa ra biện pháp phù hợp nhất.”
Tiêu Bắc Dã dứt lời, trong điện mọi người đều bàn tán, rất nhiều người đồng tình với cách xử lý như vậy, vừa có tình lại có lý, con hư tại mẹ, hôm nay Vân Vãn Tuyết làm ra sai lầm như vậy, người làm mẫu thân không thể trốn tránh trách nhiệm, mặt khác có vài người còn đoán, Vân Vãn Tuyết hành động như vậy chỉ sợ là do Vân vương phi đứng đằng sau điều khiển.
Hoàng thượng nhìn Vân Tử Khiếu: “Vân ái khanh, việc này giao cho ngươi xử lý đi.”
Sắc mặt Vân Tử Khiếu cực kỳ khó coi, cả đời ông quang minh lỗi lạc, không ngờ lại để một nữ nhân cùng nữ nhi bôi đen, trong lòng bừng bừng lửa giận, nhanh chóng đi ra âm trầm nói.
“Con hư tại mẹ, hôm nay Vân Tử Khiếu ta hưu thê.”
Lời vừa nói ra cả điện ồ lên, Vân vương phi ngây ngốc cả người phản ứng lại khóc lóc cầu xin: “Vương gia, sao người lại nhẫn tâm như vậy, vương gia.”
Vân Vãn Sương từ trong đám người đi ra quỳ xuống cầu xin thay mẫu thân: “Phụ vương bỏ qua cho mẫu phi một lần đi, tứ muội muội phạm phải sai lầm, mẫu phi nhất định sẽ dạy lại nàng, xin phụ vương buông tha một lần.”
Vân Tử Khiếu bất động, vẻ mặt quyết tâm muốn hưu Vân vương phi.
Vân Vãn Sương thấy phụ thân kiên định, không thèm quan tâm đến nàng, trong lòng liền lo lắng, nàng ta không thể để mẫu thân bị hưu, nếu bà bị hưu, các nàng ở phủ Vân vương sẽ không còn chỗ đứng, hơn nữa dựa vào uy vọng của phụ vương, sẽ nhanh chóng có Vân vương phi mới, các nàng phải làm sao?
Vân Vãn Sương nhanh chóng suy nghĩ, vừa nhấc tay nhìn thấy Vân Nhiễm xem ra chỉ có nàng nói chuyện mới có thể khiến phụ vương đổi ý.
Vân Vãn Sương cầu xin Vân Nhiễm: “Đại tỷ, người cầu xin phụ vương đi, tứ muội có lỗi không phải lỗi của mẫu phi, mẫu phi nhất định sẽ dạy dỗ nàng, về sau sẽ không dám mạo phạm tỷ tỷ nữa.”
Trong đại điện không ít người nhìn Vân Nhiễm đoán xem quận chúa Trường Bình có cầu xin cho Vân vương phi hay không, nói không chừng người đứng sau chuyện này là Vân vương phi, quận chúa sẽ cầu xin sao?
Vân Nhiễm mặt mày ôn hòa, chậm rãi đi tới nhìn Vân vương phi, có thể thấy rõ hận ý trong mắt bà ta, khóe môi Vân Nhiễm cười sâu, trong lòng nàng biết rõ dù nàng có cầu xin bà ta cũng không cảm kích nàng, nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù nàng.
Nhưng hiện tại không phải bà ta trả thù, mà là nàng bắt đầu tính sổ trước kia, sao lại để bà ta nhanh như vậy đã về phủ Nguyễn, bà ta phải ở lại phủ Vân vương thân bại danh liệt, về sau không có cơ hội chuyển mình.
Vân Nhiễm nhìn Vân Tử Khiếu: “Phụ vương, hôm nay là ngày hoàng thượng mở tiệc, như vậy hưu thê có chút không ổn, nữ nhi cầu in phụ vương thu hồi mệnh lệnh đã ban, tuy rằng tứ muội phạm vào sai lầm nhưng Vân vương phi luôn yêu thương nữ nhi, bà không có sai, người sai là bọn họ, cho nên không cần phải đau lòng, phụ vương người tạm tha cho bà đi.”
Vân Nhiễm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói trước kia Vân vương phi đối xử tốt với nàng, nhưng vào tai mọi người lại có ý nghĩa khác, đây là một mẫu thân nên dạy nữ nhi sao. Nữ nhi phạm sai lầm không những không dạy nàng biết phải trái còn cổ vũ nàng, đây là sủng ái sao, rõ ràng là đem nữ nhi nhảy vào hố lửa, hóa ra nữ nhân này thực hiểm ác.
Ở đây không ít phu nhân tự dưng cảm thấy mình cao thượng hơn nhiều so với nữ nhân này, ít nhất bọn họ cũng giáo huấn dạy dỗ còn vợ kế thứ nữ trong phủ, không có dụng tâm hiểm ác như nữ nhân này.
Thật đáng thương cho quận chúa Trường Bình, trước kia nàng kiêu ngạo như vậy hóa ra là do bà ta làm hại, khó trách càng về sau càng nghiêm trọng, căn bản là do nữ nhân này cổ vũ, thời khắc này có rất nhiều người, chán ghét Vân vương phi.
Đang quỳ giữa chính điện, Vân vương phi tức giận muốn đứng bật dậy, răng cắn chặt môi, máu dâng lên đỉnh đầu, đây mà là thay bà cầu tình sao, rõ ràng là đem bà đẩy vào dầu sôi lửa bỏng, thật đáng giận, cùng người nương đã chết của nàng đáng giận như nhau.
Đáng tiếc lúc này bà không thể hé răng, bởi chỉ cần bà nói sợ rằng mọi người sẽ phỉ nhổ mình, Vân Tử Khiếu sẽ hưu bà.
Vân Tử Khiếu nhìn Vân Nhiễm, mày hơi nhướng lên, xem ra Nhiễm Nhi đã nghĩ thông suốt mọi chuyện trước kia, đáng tiếc lúc trước ông nói nữ nhi không chịu nghe, cuối cùng cũng đã ngộ ra.
Tiêu Bắc Dã lại lên tiếng: “Vân vương gia, nếu quận chúa đã tâm địa thiện lương, vương gia cũng tạm tha cho vương phi một lần đi, nhưng tội chết có thể miễn tội sống không thể tha, theo bản thế tử nên đánh ba mươi đại bản tử, để bà ta nhớ.”
Tiêu Bắc Dã dứt lời, trong đại điện không ít người có cùng ý nghĩ, nhưng hôm nay là ngày hoàng thượng thiết yến chiêu đãi sứ thần tam quốc, vương gia hưu thê thật sự không ổn, Vân Tử Khiếu cũng hiểu được ý này, nên nhìn Vân vương phi hung ác ra lệnh: “Hôm nay tạm tha cho ngươi một lần, lần sau nếu tái phạm, bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Vân vương phi chỉ thấy tâm lạnh, gả cho nam nhân này nhiều năm như vậy, cái gì cũng không có được, cuối cùng nhận được chính là lạnh bạc vô tình, bà hận.
“Người tới, đánh Vân vương phi ba mươi đại bản tử, đuổi về vương phủ.”
Thủ hạ Vân Tử Khiếu dẫn Vân vương phi ra đánh bằng roi sau đó đuổi về vương phủ, Vân Vãn Tuyết cũng bị vương gia sai người mang về phủ.
Án này kết thúc, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm, nhưng thái hậu cùng Định vương lại cực kỳ khó chịu, bọn họ tưởng rằng hôm nay có thể thu thập Vân Nhiễm, không ngờ nữ nhân này lại vô sự, trong lòng bọn họ đầy hận ý, nhưng cũng thêm nói gì nữa.
Trong đại điện, hoàng thượng hạ lệnh, yến hội chính thức bắt đầu.
Mọi người đều dựa theo cấp bậc vai vế tìm vị trí ngồi xuống, Vân Nhiễm đi theo Vân Tử Khiếu vừa lúc nhìn thấy Yến quận vương Yến Kỳ cũng đi về phía này, Vân Nhiễm đưa mắt nhìn Yến Kỳ, tiểu tử này nhẹ giọng nói: “Quận chúa ngươi không cần cảm kích, ban nãy bản quận vương thay người biện giải không phải vì giúp ngươi, chẳng qua là không muốn tại yến hội xảy ra chuyện tỷ muội tương tàn, khiến Đại Tuyên mất mặt.”
Vân Nhiễm còn đang nghĩ sao hôm nay Yến tiện nhân lại tốt thế, giúp nàng nói chuyện, nhưng nàng sẽ không cảm kích hắn, mạng khốn của hắn cũng là do nàng cứu, hắn vì nàng làm việc là chuyện bình thường, giờ nghe hắn nói vậy sắc mặt nàng đen lại, trực tiếp hừ lạnh: “Ai cảm kích, ngươi là bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, ngươi cho là không có ngươi bản quận chúa không có đường sống.”
Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, khóe môi cười hờ hững, Tiêu Bắc Dã đi sau hắn vài bước nhìn thấy Vân Nhiễm liền nhanh đi tới vẻ mặt quan tâm hỏi Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao, cảm ơn Tiêu thế tử vừa rồi trợ trận.”
Yến Kỳ lặp lại lời lúc này của Vân Nhiễm: “Hắn cũng là chó đi cày xen vào chuyện của người khác.”
Tiêu Bắc Dã mặt u ám nhìn Yến Kỳ lại nhìn Vân Nhiễm: “Yến quận vương lời này có ý gì.”
“Có ý gì đâu, người ác đoán không ra, nếu đoán không được thì không cần đoán,” Vẫn Nhiễm cười hờ hững, Tiêu Bắc Dã nghe mờ mịt nhưng trong lòng vẫn cao hứng, bởi vì Yến Kỳ giúp Vân Nhiễm khiến nàng vô sự.
Trong điện mọi người nhanh chóng ổn định vị trí, sứ thần tam quốc ngồi ở phía trên sân khấu, cùng một số trọng thần trong triều, phủ Cẩm thân vương, phủ Tiêu Diêu vương, phủ Yến vương, phủ Vân vương, sau đó là phủ Trưởng công chúa, phủ Tần quốc công, lần lượt theo thứ tự đến các gia phủ khác, từ đại điện tới hoa viên đều là người.
Trên bàn bày bình ngọc đựng rượu ngon, cao lương mỹ vị, các loại hoa quả mới lạ.
Sau mỗi bàn đều có một cung nữ quỳ đợi rót rượu cho mọi người.
Trải qua chuyện của Vân Vãn Tuyết, không khí trong điện có trút căng thẳng.
Hoàng đê Sở Dật Kỳ tuy rằng tâm tình không thoải mái, thân là chủ nhà, cũng không thể hờ hững với sứ thần các nước, cho nên dẫn đầu cầm ly ngọc hướng về sứ thần tam quốc.
“Cảm tạ các vị sứ thần đã không quản ngại đường xa tới mừng đại hôn của trẫm, trẫm kính các vị, chúc các vị sứ thần đêm nay vui vẻ sảng khoái.”
Sở Dật Kỳ đã lên tiếng, sứ thần tam quốc dĩ nhiên phải nể mặt đều cầm chén lên, cùng kính Sở Dật Kỳ một ly.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.