Vân Tiếu cũng không kịp khóc, nhanh chóng nhận lấy tay phụ thân từ trong tay ca ca, im lặng bắt mạch, khuôn mặt màu đen kia bình tĩnh mà an tường, bao phủ một tầng sương lạnh. Vân Trinh nhìn Tiếu nhi như vậy, không khỏi kinh hãi, động tác của Tiếu nhi như vậy chứng tỏ cái gì, nàng biết y thuật, hiểu y sao? Nếu như nói lúc trước vui sướng bao phủ hắn, nhưng giờ phút này thần trí hắn cũng chậm rãi tỉnh táo lại. Tiếu nhi từ nhỏ đã bị ngốc, làm sao có thể bỗng dưng hết ngốc, vậy mà còn không biết tại sao lại biết y thuật, rốt cuộc trong chuyện này đã xảy ra biến cố gì?
Vân Trinh nheo mắt nhìn, nơi đáy mắt tràn đầy nguy hiểm sóng to gió lớn, nhưng nghĩ đến phụ thân, trái tim không khỏi nhói đau, dùng sức ôm chặt ngực, quay đầu nhìn về phía người trên giường kia.
Vân Tiếu nhanh chóng bắt xong mạch cũng không quay đầu lại liền ra lệnh.
“Cái hòm thuốc”.
“Dạ, chủ tử”. Uyển Uyển tiến lên từng bước, thuần thục mở hòm thuốc ra, Vân Tiếu duỗi tay cầm lấy ngân châm, chuẩn bị thi châm.
Vân Trinh không biết nàng muốn làm gì, vươn tay bắt lấy tay nàng: “Ngươi làm cái gì?”
“Thi châm, ca ca, nếu còn không làm nhanh thì không kịp rồi, phải phong bế mạch lại, như vậy thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có việc gì”.
Vân Trinh run lên, nhìn khuôn mặt chân thành mà tha thiết của Tiếu nhi, trong đôi mắt kia là nồng đậm thân tình, sao hắn có thể hoài nghi nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-y-ngoc-hau/2881797/chuong-074.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.