Edit : Hà Đoàn
Vân Tiếu dựa người vào trên lan can, giống như là đang ngủ, nhìn dung nhan khi ngủ an ổn của nàng, khiến cho người ta không đành lòng dừng lại khúc nhạc, khúc nhạc này giống như đã trở thành một bài hát ru con, khiến cho một người vẫn luôn không ngủ được ngon khi ở trong cung như nàng, giờ đây lại ngủ vô cùng ngọt ngào.
Tây Môn Thược khóe môi khẽ nhếch lên, nếu như khúc nhạc hắn thổi lại có tác dụng như vậy, vậy thì cứ coi hắn như một sứ giả gây ngủ đi.
Ánh mắt không tự chủ được mà chuyển dời đến trên người đang ngủ an ổn phía sau, bộ dáng của nàng không phải là đẹp nhất, nhưng mà lại hấp dẫn người ta nhất, vậy mà lại có thể ở trước mặt người xa lạ ngủ vô cùng ngọt ngào như vậy, quên mình, rốt cuộc nàng tin tưởng vào nhân phẩm của hắn, hay là do quá mệt mỏi mà thôi, trong cung, chỉ sợ là cuộc sống của mỗi người đều không được dễ dàng, huống chi là nàng?
Thời điểm nàng ngủ, làm cho người ta không tự chủ được mà muốn tiến lại gần, thật giống như một con mèo nhỏ hoàn toàn không hề có phòng bị, từ khi hắn có nhận thức, nữ nhân là luôn luôn ham vinh hoa phú quý, lại còn mềm mại làm ra vẻ ta đây, khiến cho người ta vừa thấy mà buồn nôn, mà hiện nay gặp được nàng cũng thật là một người đặc biệt.
Nàng chính là người mà người người gọi là kẻ ngốc hay sao?
Ý cười nghiền ngẫm hiện lên, thật muốn vươn tay chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-y-ngoc-hau/2881773/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.