Những tiếng thông báo liên tục vang lên, một thân hình cao lớn mặc y phục vàng chói bước đi trong ánh sáng lộng lẫy tiến vào phòng.
Bước chân có chút loạng choạng, hai thái giám theo sát sau lưng lo lắng nhắc nhở: “Hoàng thượng, người cẩn thận một chút a”.
Lời nhắc nhở hảo tâm lại không được đối xử tử tế mà trái lại còn được đáp trả bằng một tiếng rít gào, cộng thêm một đạp đi qua, ngữ khí như sấm: “Cút”.
Dưới ánh đèn nến đang cháy sáng rực rỡ, mấy thái giám bị doạ liên tục lui ra sau, tiểu thái giám bị đá trúng kia ngã luôn ra ngoài.
Vân Tiếu ngẩng đầu nhìn qua với ánh mắt sâu thăm thẳm, yên lặng xua tay, Uyển Uyển tuân lệnh, muốn nói lại thôi, cuối cùng chậm rãi đứng dậy lui ra ngoài.
Trong cung điện rông lớn, hương thuốc thoang thoảng, một người cuồng bạo như con sư tử đang tức giận, một người im lặng nhàn nhã như một đám mây vẫn nổi bật trong màn đêm, mê người một cách khó hiểu, giống phù dung sớm nở tối tàn, xinh đẹp một cách kinh người.
Thượng Quan Diệu đang nổi trận lôi đình nháy mắt dịu đi hai phần, có điều lập tức nhớ tới mục đích đến đây, lửa giận lại bùng lên, tiến lên hai bước, chỉ vào Vân Tiếu đang im lặng không nói một lời.
“Con ngốc như ngươi còn về đây làm gì”.
Đôi đồng tử đen nhánh lóe lên, trong lòng đã rõ, thì ra tên Hoàng thượng này tức giận vì nàng đã quay lại, không khỏi thở dài một chút, nàng không về bọn họ trị tội Vân gia, về thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-y-ngoc-hau/2881737/chuong-037.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.