Trước cửa Vân Vương phủ đông nghịt một đám người đang quỳ, Vân Mặc làm như chẳng hề nhìn thấy, chỉ lo đỡ con gái ngốc bên cạnh, yêu thương nói:
“Tiếu Nhi, chúng ta về đến nhà rồi, ở đây không có ai dám bắt nạt con đâu.”
Vân Tiếu nhếch môi, ánh mắt trầm xuống, trên thực tế thì làm gì có ai bắt nạt nàng, có bắt nạt cũng là bắt nạt nữ nhân ngốc trước kia. Nàng vốn nghĩ về đến Vân Vương phủ sẽ được sống tự do vui vẻ một chút, hiện giờ xem ra, e là chưa hẳn được như ý nguyện.
Nàng nằm mơ cũng không ngờ, bản thân mình lại không phải là trưởng nữ của Vân Vương gia, mẫu thân đã chết của thân thể này cũng không phải là Vân vương phi, mà chỉ là một tiểu thiếp, một tiểu thiếp nhỏ bé mà thôi. Bởi vì yêu người mẹ đã chết của nàng, cho nên ông ấy mới sủng ái nữ nhi này hơn một chút nhưng điều này lại dẫn tới sự ghen ghét cho nàng, còn khiến nàng trở thành một quân cờ hoàn hảo.
Hơn nữa từ đầu đến cuối nữ nhân cứ nhìn nàng chằm chằm kia rốt cuộc là người phương nào, trưởng nữ của Vân vương phủ sao? Không lẽ do nàng chỉ là một ngốc tử nhưng lại tiến cung làm Hoàng hậu nên nàng ta cực kỳ căm hận sao? Nhưng nếu Vân vương phủ có một trưởng nữ rồi thì tại sao Vân vương gia lại bằng lòng để một ngốc tử vào cung chứ?
Vân Tiếu không hiểu ra sao, đúng lúc này giọng nói lạnh lùng, âm trầm của Vân vương gia vang lên.
“Đứng lên đi.”
“Dạ, Vương gia.”
Một đám người nhanh chóng đứng lên, nữ nhân đứng đầu bước đến trước tiên, vẻ mặt tươi cười, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều cực kỳ đoan trang tao nhã. Toàn thân mặc hoa phục nổi bật nhưng lại không hề mất đi nét sang trọng, chỉ là đôi mắt kia chợt lóe lên tia phẫn hận rồi biến mất, tuy rằng thay đổi cực nhanh nhưng vẫn bị Vân Tiếu bắt được.
Ngẫm lại cũng đúng, một nữ nhân làm sao mà không hận kẻ đã cướp phu quân của mình chứ, huống hồ Vân Tiếu lại là kết tinh tình yêu của hai người họ, chỉ e là vừa nhìn thấy nàng, trong lòng Vân vương phi chẳng khác nào bị đè một tảng đá đè nặng.
Vân vương phi tràn ngập ý cười, vươn tay đến đỡ Vân Tiếu, “Tiếu Nhi đã về, đi thôi, đại nương* đã làm điểm tâm ngon cho con rồi.”
*đại nương: mẹ cả
Vân Tiếu tuy thông cảm với Vân vương phi nhưng nàng không thích bị người luôn oán hận mình đụng chạm vào, bởi vậy liền dùng sức rút tay về, lùi lại bên cạnh Vân vương gia. Tay Vân vương phi bị hụt hẫng, tình huống này thật xấu hổ, bọn hạ nhân nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám nhìn vẻ mặt hết đỏ lại trắng của Vương phi.
Vân Mặc lại không để tâm lắm, vươn tay kéo Vân Tiếu, nhẹ giọng nói: “Tiếu Nhi, đây là đại nương của con, đây là biểu tỷ* Nhược Vân.”
*biểu tỷ: chị họ bên ngoại, còn đường tỷ là chị họ bên nội.
Vân Mặc chỉ vào một nữ tử đang thướt tha đi đến, đúng là nữ tử vừa rồi vẫn ngoan độc nhìn chằm chằm nàng, thì ra nàng ta cũng không phải là nữ nhi của Vân vương phủ, mà chỉ là biểu tỷ, đã là biểu tỷ, vì sao lại hận nàng như vậy? Trong lòng Vân Tiếu hừ lạnh, nàng vốn nghĩ mình đoạt mất vị trí Hoàng hậu của nàng ta nên nàng ta mới vậy, không ngờ nàng ta căn bản đâu phải người của Vân vương phủ, chỉ là một người ở nhờ, thế mà dám công khai oán hận này nọ, thật là bực mình.
Vân Mặc giới thiệu Vân vương phi và biểu tỷ xong, tầm mắt nhìn qua mọi người, không thấy con trai mình, sắc mặt có chút khó chịu, chậm rãi hỏi: “Tĩnh Lam, Trinh Nhi đâu? Không phải ta đã phái người thông báo với các ngươi rồi sao? Tiếu Nhi tốt xấu gì cũng là Hoàng hậu, sao có thể chậm trễ như thế.”
Vân Mặc vừa dứt lời, hơn nửa số người ở đó đều co giật khóe miệng, sắc mặt Vân vương Phi cũng trầm xuống vài phần, ánh mắt của Nhược Vân hiện lên sự khinh thường, Hoàng hậu thì đã sao? Chỉ là một ngốc tử mà thôi, nếu không vì mặt mũi của Vương gia, tất cả bọn họ có ai thèm để ý nàng ta chứ.
Có điều là Vân vương phi cũng không dám biểu hiện ra, cẩn thận nói: “Nó vừa về, thiếp còn chưa kịp báo.”
Bà ta vừa nói xong lập tức nghe thấy một thanh âm ôn hòa như nước.
“Phụ thân và Tiếu Nhi đã về.”
Giọng nói này tao nhã, nhẹ nhàng như gió. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một bóng người hoạt bát, cử chỉ nhanh nhẹn đi từ trong Vương phủ ra. Trường bào màu lam, nhẹ nhàng trong gió, lông mày tinh tế, trán cao, hai mắt trong sáng không nhiễm bụi trần, áo choàng sáng bóng, bên môi mang theo nụ cười ôn nhu, mái tóc đen như mực khẽ bay bay. Hắn chậm rãi đi đến, như mang theo một dòng nước ấm rót vào tận lòng người.
Vân Tiếu không khỏi hô một tiếng “tuyệt”, tuyệt cho một nam tử ôn hòa như trúc, cả người từ trên xuống dưới lộ ra một loại khí chất thư sinh cổ điển, dường như là từ trong sách bước ra vậy, còn mang theo mùi hương nhàn nhạt của mực.
Vân Mặc vừa thấy thấy hắn, lập tức cao hứng nở nụ cười, đây là hai đứa con, một trai một gái mà ông yêu thương nhất.
“Trinh Nhi, mau tới đây, muội muội của con đã về rồi.”
Vân Trinh sãi bước chân tao nhã đến trước mặt Vân Tiếu, cầm lấy tay của Vân Tiếu từ tay phụ thân, đánh giá từ trên xuống dưới, thuận tiện ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng.
“Tiếu Nhi, không nhận ra ca ca sao?”
Vân Tiếu dựa trong lòng hắn, cảm nhận được rõ ràng tình thân nồng đậm xuất phát từ đáy lòng hắn, nam nhân này là thật tâm yêu thương nàng, xem nàng là người thân, xem ra lại có thêm một người yêu mến nàng rồi. Vân Tiếu không khỏi nở nụ cười, ôn nhu mở miệng: “Ca ca.”
Nàng gọi một tiếng, Vân Trinh lập tức buông nàng ra, vẻ mặt vui sướng: “Tiếu Nhi, xem ra thật không uổng công ca ca thương yêu muội, muội nhận ra ca ca đúng không?”
Ánh mặt trời chiếu lên người bọn họ, thật giống như một bức tranh hài hòa vui vẻ, hạ nhân của Vân vương phủ nhìn không rời mắt, Lý Nhược Vân vẫn đứng ở một bên, đôi mắt lạnh xuống, nghiến răng phát ra tiếng kẹt kẹt, nàng không hiểu vì sao biểu ca lại yêu mến con ngốc này như thế, hắn nhu nhã như tiên nhân vậy, căn bản không dễ gì thích người khác, ngay cả với nàng, hắn cũng có vẻ rất lạnh nhạt nhưng đối với ngốc tử kia lại thương yêu đến tận xương tủy. Trước kia nàng cũng rất ghen tị nhưng không có biện pháp nào dùng được, mặc kệ nàng dùng cách gì cũng không thể khiến hắn chú ý, càng không thể làm cho hắn đem tâm ý kia chuyển qua nàng.
Vân Mặc mỉm cười nhìn hai đứa con, tâm tình lại tốt lên, vung tay ra lệnh.
“Đuợc rồi, lui ra hết đi, Trinh Nhi, đưa muội muội vào nhà.”
“Vâng, phụ thân.” Vân Trinh nắm tay Vân Tiếu đi vào Vân vương phủ. Vân Mặc cũng đi vào, mà Vân vương phi là Lý Nhược Vân theo ở phía sau. Hai người nhìn nhau, trong mắt Vân vương phi là nỗi chua xót vô tận, một người là phu quân của bà, một người là con đẻ của bà nhưng sự chú ý của hai nam nhân kia đều ở trên người một đứa ngốc, điều này làm bà thật sự đau khổ, lại càng thêm bất đắc dĩ. Lý Nhược Vân đứng cạnh đỡ lấy cô của mình, dịu dàng nói.
“Cô cô, đừng khổ sở, chúng ta vào đi thôi.”
“Ừ” Hai người cũng đi vào phủ, bọn hạ nhân tản ra đi làm việc của mình.
Vân vương phủ là phủ đệ được ngự phong, chiếm diện tích cực lớn, đình đài lầu các nhiều vô kể, hòn non bộ hay là hồ nước cũng vô cùng đa dạng, rất có hương vị của Giang Nam xinh đẹp, lại còn có cổ thành rộng lớn, quả nhiên là vương phủ được ngự phong. Tuy không tráng lệ bằng Hoàng cung nhưng cũng không phải là nơi những chỗ khác có thể sánh bằng.
Vân Tiếu theo sau Vân Trinh, đi thẳng về phía sân viện trước kia mình ở. Tú Tú,Tiểu Hà và hai thái giám đi theo họ cách rất xa.
Trong khoảng sân nho nhỏ, hoa cỏ nở rộ tươi đẹp, bên cạnh góc tường có một gốc cây ngô đồng lớn, lá rụng bay lượn xuống, có một tiểu nha đầu bên dưới quét lá, vừa thấy Vân Tiếu đi vào liền cung kính hành lễ. Con đường nhỏ tĩnh lặng gấp khúc trải đá thông đến phòng chính, lúc này một nha đầu đứng ở hành lang đang kiễng chân ngóng chờ, vừa thấy bóng Vân Tiếu đã sớm chạy đến, vui mừng kêu lên, “Tiểu thư, người đã về. Xảo nhi rất nhớ người.”
Vân Tiếu hơi ngạc nhiên, nhìn nha đầu đang dập đầu trước mình, bộ dáng nhỏ xinh thanh tú, thoạt nhìn cũng không lớn lắm, chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi. Lúc này trên khuôn mặt thanh tú là hai hàng lệ như châu ngọc, đôi mắt trong suốt ánh lên sự vui vẻ. Vân Tiếu vươn tay nâng nàng dậy, Xảo nhi này nhất định là nha hoàn hầu hạ nàng trước đây, tuy không chững chạc nhưng xem ra là một tri kỷ.
Vân Trinh đứng bên cạnh Vân Tiếu dịu dàng nói, “Tiếu Nhi, đây là nha hoàn Xảo nhi của muội, muội có nhận ra nàng không?”
Vân Tiếu lắc lắc đầu, nàng thật sự không biết Xảo nhi là ai, huống chi từ trước nàng đã là một ngốc tử, làm sao có thể nhớ rõ ai là ai, nàng chỉ có thể biểu hiện như vậy mới phù hợp với thân phận của mình.
Nhưng vừa nhìn thấy nàng lắc đầu, Xảo nhi thế nhưng "oa" một tiếng khóc lớn, tiếng khóc kia thương tâm vô cùng, còn mang theo tiếng nức nở.
“Thiếu gia, tiểu thư không cần Xảo nhi nữa rồi. Đáng lẽ ra Xảo nhi nên vào cung cùng tiểu thư a .”
Vân Tiếu nhìn tình hình trước mặt, không khỏi có chút đau đầu, ai biết nha hoàn này tự dưng lại khóc chứ, có điều sự đau khổ của nàng ta rất rõ ràng. Nàng vươn tay gãi gãi đầu, giống như thật hoang mang, thản nhiên nói: “Xảo nhi?”
Giọng nàng vừa vang lên, Xảo nhi lập tức ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào nàng, lông mi đen dài chớp lên chớp xuống, hết sức đáng yêu, nước mắt còn đọng lại trên mặt.
Để tránh cho lỗ tại lại chịu đau khổ, Vân Tiếu nhanh chóng gật đầu. Lần này đổi lại Xảo Nhi cao hứng nhảy dựng lên: “Thật tốt quá, tiểu thư vẫn còn nhớ Xảo nhi nha, tiểu thư còn nhớ nha.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]