Trước cửa Vân Vương phủ đông nghịt một đám người đang quỳ, Vân Mặc làm như chẳng hề nhìn thấy, chỉ lo đỡ con gái ngốc bên cạnh, yêu thương nói: 
“Tiếu Nhi, chúng ta về đến nhà rồi, ở đây không có ai dám bắt nạt con đâu.” 
Vân Tiếu nhếch môi, ánh mắt trầm xuống, trên thực tế thì làm gì có ai bắt nạt nàng, có bắt nạt cũng là bắt nạt nữ nhân ngốc trước kia. Nàng vốn nghĩ về đến Vân Vương phủ sẽ được sống tự do vui vẻ một chút, hiện giờ xem ra, e là chưa hẳn được như ý nguyện. 
Nàng nằm mơ cũng không ngờ, bản thân mình lại không phải là trưởng nữ của Vân Vương gia, mẫu thân đã chết của thân thể này cũng không phải là Vân vương phi, mà chỉ là một tiểu thiếp, một tiểu thiếp nhỏ bé mà thôi. Bởi vì yêu người mẹ đã chết của nàng, cho nên ông ấy mới sủng ái nữ nhi này hơn một chút nhưng điều này lại dẫn tới sự ghen ghét cho nàng, còn khiến nàng trở thành một quân cờ hoàn hảo. 
Hơn nữa từ đầu đến cuối nữ nhân cứ nhìn nàng chằm chằm kia rốt cuộc là người phương nào, trưởng nữ của Vân vương phủ sao? Không lẽ do nàng chỉ là một ngốc tử nhưng lại tiến cung làm Hoàng hậu nên nàng ta cực kỳ căm hận sao? Nhưng nếu Vân vương phủ có một trưởng nữ rồi thì tại sao Vân vương gia lại bằng lòng để một ngốc tử vào cung chứ? 
Vân Tiếu không hiểu ra sao, đúng lúc này giọng nói lạnh lùng, âm trầm của Vân vương gia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-y-ngoc-hau/2881707/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.