Trường Tín cung, 
Gió nhẹ thổi vào từ ngoài điện, xung quanh chìm trong yên tĩnh. Một làn hương thơm ngát lượn lờ trong không khí. Thái giám và cung nữ đều đứng canh ở ngoài cửa điện, không cho bất kỳ ai tới gần. 
Bên trong đại điện lúc này có hai người vẻ mặt rất nghiêm túc đang ngồi, cả hai đều xinh đẹp tuyệt mỹ, gương mặt có phần giống nhau, nhất là đôi mắt mị hoặc lòng người, giống đến cực điểm. 
Thái hậu mệt mỏi dựa trên phượng tháp, mà người đang ngồi bên cạnh chính là Hoàng đế đương triều, ngũ quan tuấn dật, hàng lông mày hơi chau lại, có thể thấy được tâm tình của hắn đang cực kì không tốt, đôi mắt hoa đào tràn đầy tức giận, đôi môi mỏng lạnh lùng nhếch lên, rất lâu cũng không nói câu nào. 
Thái hậu híp mắt, lười biếng hỏi, “Diệu Nhi, sao thế? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?” 
“Mẫu hậu, nhi thần không hiểu, vì sao vẫn để Vân Mặc quản lý triều đình, không phải hắn đã tự nguyện trả lại đại quyền hay sao? Nhi thần cảm thấy mình có năng lực xử lý mọi chuyện.” 
Thượng Quan Diệu càng nói sắc mặt càng tối tăm, hai mắt lóe lên vẻ âm lãnh, hàn quang bắn ra bốn phía, lạnh lẽo tột cùng. Thái hậu nhếch môi, vẻ yêu thương tràn đầy trên khuôn mặt kiều diễm, dịu dàng nói: “Diệu Nhi, không phải mẫu hậu không cho con quản lý triều chính nhưng đây là cách duy nhất để bảo vệ con. Đông Tần của chúng ta không hề yên bình giống như vẻ bề ngoài, chúng ta ngoại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-y-ngoc-hau/2881686/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.