Tú Tú theo sau thái giám tiến vào, cung kính quỳ ở giữa đại điện, hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Thái hậu nương nương, Đức Phi nương nương.”
Trong hậu cung, Thái hậu là người có uy quyền nhất. Tú Tú thân là nô tỳ của một ngốc hậu nhưng chưa từng được tiếp kiến bao giờ, chỉ đứng ở xa nhìn thấy vài lần, Thái hậu phong thái bức người, làm cho người ta phải kính sợ trong lòng.
“Nói đi, có chuyện gì?”. Thái hậu nhướng mày một chút, nhìn tỳ nữ đang cúi đầu, bộ dạng sợ hãi, giọng nói trở nên nhu hòa hơn một chút, không lạnh lùng như trước nữa.
“Bẩm Thái hậu nương nương, Hoàng hậu náo loạn đòi về nhà. bọn nô tỳ thấy không ngăn cản được nàng nên mới phải đến bẩm báo với Thái hậu nương nương.”
Tú Tú vừa dứt lời, sắc mặt Lan quý nhân đang quỳ bên cạnh liền thay đổi, cúi đầu nhìn tấm thảm đỏ dưới đất, hận không thể đào ra một cái động để chui xuống. Nàng âm thầm buồn bực bản thân đúng là tự đi tìm khổ, không có việc gì lại chạy tới nhờ Thái hậu làm chủ cái quái gì chứ, chỉ sợ tiếp theo người phải chịu giáo huấn là mình, tệ hơn nữa là bị phạt. Lan Quý nhân càng nghĩ sắc mặt càng trắng bệch, hận không thể tát cho mình vài cái, lần này ngay cả Đức phi nương nương cũng đừng mong giúp được nàng.
Đôi mắt Thái hậu chợt tối sầm, buông tay của Đức Phi, nhíu mày nói, “Đang yên lành, tại sao Hoàng hậu lại muốn về nhà?”
Tú Tú nghe thấy giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-y-ngoc-hau/2881681/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.