Cung Trĩ lái xe thể thao, xe vững vàng, lăn bánh lại nhanh, phi vun vút trong dòng xe cộ. Thẩm Dĩnh quay đầu, chỉ nhìn thấy từng chiếc xe một bị vượt qua, như u linh chạy nhanh trong đêm tối.
Tay Thẩm Dĩnh hơi run rẩy, sắc mặt cô cũng rất tái nhợt.
Chuyện của mẹ khiến cô cảm thấy hơi thất vọng về bản thân.
Cô quá tập trung vào sự nghiệp của mình, giống như những năm tháng trước kia cô bị chúng bạn xa lánh, đồng sàng dị mộng với người yêu dấu. Cô đã quen một mình, cũng đã quen vùi đầu vào trong đống công việc chồng chất.
Mà ngay từ lúc ban đầu, cô rõ là muốn bảo vệ mọi người.
[Trị số hắc hóa 95]
[Ký chủ ký chủ!! Trị số hắc hóa a a a!!]
Cung Trĩ không nói gì.
Bàn tay lạnh buốt được bao phủ bởi hơi ấm. Thẩm Dĩnh cúi đầu, thấy bàn tay của Cung Trĩ đang lẳng lặng đặt trên mu bàn tay cô, âm thầm truyền ra an ủi. Tay họ từng nắm nhau nhiều lần, Thẩm Dĩnh đã rất quen thuộc nhiệt độ của đối phương. Nhưng lúc này, cô vẫn bị hơi ấm này mê hoặc, muốn lại gần sự ấm áp thầm lặng này một cách vô hạn.
"Đừng lo lắng. Bác sĩ luôn trông nom, hơn nữa nguồn thận cũng có tin tức rồi." Cung Trĩ nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh đưa tay kia của mình ủ lên tay của Cung Trĩ.
[Trị số hắc hóa 92]
Bởi vì lo lắng làm máu lưu thông kém, khiến tay của cô lạnh như băng. Cô hơi dùng sức nắm lấy, hấp thu hơi ấm trong đó, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-xin-nu-chu-buong-tha-bon-ca-man/500909/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.