Buổi sáng thức dậy ba việc, nũng nịu tỏ vẻ dễ thương giảm huyết áp... Éc, không đúng, là trị số hắc hóa.
Cung Trĩ ngọt ngào hô "Chị, chào buổi sáng", Thẩm Dĩnh vừa nở nụ cười, Cung Trĩ liền giống như một nhân viên hoàn thành quẹt thẻ, lướt qua Thẩm Dĩnh, xuống lầu rèn luyện, chỉ để lại Thẩm Dĩnh một mình đứng tại chỗ, âm trầm và hơi mang nghi hoặc nhìn về phía bóng lưng của Cung Trĩ.
Cung Trĩ rất thân thiết với cô, nhưng sáng nào cũng "chị, chào buổi sáng", nghĩ sao cũng cảm thấy có quy luật kỳ lạ, làm Thẩm Dĩnh cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.
Nhưng Thẩm Dĩnh không có quá nhiều thời gian để nghĩ những thứ khác.
Khi Thẩm Thư đồng ý xuất ngoại, Thẩm Dĩnh liền nhẹ nhõm có thể thấy rõ.
Thời gian sau vẫn bề bộn nhiều việc, làm hộ chiếu cho Thẩm Thư, liên lạc với phía bệnh viện, và các loại công việc chăm sóc bệnh nhân. Cung Trĩ vốn muốn hỗ trợ, Thẩm Dĩnh lại nói: "Đây là mẹ chị, chuyện chị có thể làm cho mẹ không nhiều. Cứ để chị đi."
[Có lẽ vì muốn đền bù tiếc nuối của kiếp trước? 】
Cung Trĩ nói thầm trong đầu, nhưng trong đầu trống rỗng, không ai đáp lại. Cung Trĩ không quen lắm, chỉ gật đầu một cái, nhìn Thẩm Dĩnh bận rộn như con quay, gầy đi trông thấy. Cung Trĩ cũng chỉ đành nhờ dì nấu nhiều canh thuốc hơn, rồi buộc Thẩm Dĩnh uống.
Chẳng qua Cung Trĩ không nghĩ tới, đường đường làm việc càng ngày càng thận trọng, đối mặt với khó khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-xin-nu-chu-buong-tha-bon-ca-man/2859512/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.