Cô đành ngơ ngác như con nai vàng hỏi anh “Sao thế?” thì anh cũng chỉ lấp niếm rằng nơi đó chẳng có gì để xem cả, rồi lại kéo cô tới căn phòng ngủ tương lai của hai người.
Vy Vy khẽ ngước nhìn lại gian phòng được đóng cửa cẩn thận đó, cô thầm nghĩ đừng để cô nắm thóp được điều gì.
Có lẽ bây giờ người cô tin tưởng nhất chỉ có chính bản thân mình.
…
Trời cũng hửng sáng, ánh mặt trời cũng dần nó rạng trong màn đêm tĩnh lặng vừa rồi. Đứng trong phòng ngủ nhìn ra ngoài ngắm bình minh lên thật sự rất đẹp.
“Em thấy thích không?”
“Ừm”
Du Hạo ôm lấy cô ở đằng sau, hạnh phúc này chắc hẳn anh đã mơ ước từ lâu.
Còn Vy Vy cô lại đang có rất nhiều suy nghĩ đặc biệt cô hiếu kỳ một điều. Là quỷ tại sao Du Hạo không sợ ánh sáng, trên sàn vẫn có vết chân như người bình thường? Tại sao những người xung quanh vẫn có thể nhìn thấy anh rồi cón bị anh thu hút? Những điều này cô cứ thắc mắc mãi không thôi.
“Em đói chưa anh xuống nấu bữa sáng cho em nhé.” Anh đưa cô về giường mà nằm xuống “Em nằm nghỉ một lát đi có lẽ em cũng đã mệt, anh đi mua nguyên liệu rồi nấu ăn cho em. Đợi anh chút nhé.”
Vy Vy không đáp cô chỉ mỉm cười ngầm chấp thuận theo ý anh.
Anh vừa đi ra khỏi phòng cô vội thay đổi về gương mặt lạnh vốn có ban đầu, cô kém rèm lại bóng tối lại bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tim-vo/3514055/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.