Trước khi quay về Vũ Khang cũng chỉ cầu xin Vy Vy hãy siêu thoát cho Ngữ Hành chứ thật sự bản thân anh đã quá mệt mỏi, người sống thì vẫn phải sống người chết thì cũng chết rồi.
Vũ Khang nói không sai nên Vy Vy cũng chỉ đành về khuyên nhủ Ngữ Hành giúp cô được đi đầu thai để bản thân không cần phải đau khổ mãi bởi những chuyện này.
Du Hạo lái xe tới Vy Vy, cả quãng đường cô chẳng nói với anh câu nào, cũng không hỏi anh đã đi đâu cả tuần trời không liên lạc.
Có lẽ lúc này Vy Vy đang đánh nhau với luồng suy nghĩ của mình, cố gắng giải quyết mọi chuyện thật thỏa đáng mà không làm tổn thương lấy đôi bên.
“Nếu có chuyện gì thì cứ nói với anh, nếu giúp được anh sẽ giúp.” Du Hạo cất lời phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe.
“Chuyện này có lẽ chỉ có em giải quyết được thôi.”
“Anh tin em có thể làm được.” Anh nắm lấy đôi tay lạnh của cô.
Cô cũng chỉ gật đầu đáp lại câu nói đầy tin tưởng đó của anh.
Về đến cửa nhà ông lúc này Du Lạc vẫn còn ngồi ở đó như một con ma lang thang đầu đường xó chợ không chốn dung thân.
Du Hạo thấy thằng con trai của mình như vậy thoáng chút thở dài “Em vào nhà đi, để anh giải quyết thằng Du Lạc.”
“Dạ được, là đàn ông có lẽ sẽ thoải mái nói chuyện hơn.”
Du Hạo vuốt ve mái tóc của Vy Vy rồi lặng lẽ đặt lên trên trán một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tim-vo/3512818/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.