Vy Vy trở lại cô đã ngã quỵ xuống nước mắt tuôn rơi… Nghe thấy tiếng khóc mọi người bên ngoài bỗng chạy vào xem xét tình hình.
Du Lạc, Nhược Hy, Phú An chạy vào xem xét tình hình nhưng ông nội chỉ khẽ hất tay nhằm báo họ ra ngoài để Vy Vy một mình.
Ông nội vẫn im lặng nhìn cô, ông khẽ vuốt ve mái tóc của cô.
“Ông biết con đã trải qua rất nhiều chuyện… nếu đau lòng thì cứ khóc đi, khóc xong thì sẽ ổn thôi.”
Vy Vy ngồi dậy ôm trầm lấy ông mà khóc lớn trong vòng tay của ông.
Đến khi định thần lại cô mới im lặng nhìn vào khoảng không trong căn phòng.
“Vy Vy…” Giọng nói quen thuộc vang lên
Là anh.
Cố gắng gạt đi giọt nước mắt, cô bước ra ngoài thì thấy anh đang đứng đó với đóa hoa hồng trắng đẹp tinh khôi.
Vẫn là gương mặt ấy, vẫn là tình yêu ấy nhưng tại sao cô lại không cho anh đáp án.
Vy Vy bước ra khỏi nhà, từng bước chân của cô dường như tiếp thêm cho cô dũng khí.
Bước ra vòng quanh ngôi nhà, anh đứng trước mặt cô. Anh vẫn còn khỏe mạnh, anh vẫn còn yêu cô.
“Vy Vy anh vừa chạy về nhà hái tặng em…”
Cô vội vã ôm trầm lấy anh mà nước mắt tuôn rơi
“Em…” Dù bất ngờ nhưng anh vẫn hưởng thủ sự bất ngờ này.
Khi nghe thấy tiếng sịt soạt của Vy Vy anh mới nhận ra cô đang khóc, Du Hạo hốt hoảng “Vy Vy… sao thế? Sao em lại khóc? Anh…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tim-vo/3504985/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.