Cô quay lại nhìn chính là người chồng hờ của cô.
“Là anh?”
Hắn ta mặc dù vẫn khá yếu nhưng mặt mũi có vẻ đã khá hơn trước nhiều, có thể ngồi xe lăn và lăn về phía Vy Vy một cách từ tốn chậm rãi.
“Nương tử mấy ngày nay nàng đi đâu vậy? Ta đã bảo quản gia tìm nàng mà không thấy tung tích gì, nay nàng quay về thật may quá…” Diệp Hắc tiến tới với vẻ mặt lo lắng nhưng khi nhìn Vy Vy an toàn thì anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai từ “Nương tử” thật sự khiến Vy Vy khá ngượng ngùng.
“Sao huynh lại ra đây, có biết rằng ở đây nguy hiểm lắm không?” Cô quan sát anh một lượt nhưng cũng may thay anh không gặp nguy hiểm gì, có lẽ hổ dữ không ăn thịt con.
Diệp Hắc lắc đầu để trấn an Vy Vy “Nương tử ta biết muội lo lắng cho ta mà.” Trên gương mặt có chút cười.
Nhìn kỹ lại hắn cũng khá ưa nhìn nhưng chỉ vì dáng vẻ bệnh tật của mình đã che nấp đi cái vẻ đẹp tinh khôi này.
So với Du Hạo – gương mặt Tuấn Lãng thì quả thật kém một phần.
“Đừng gọi ta là nương tử…ta với huynh chỉ là bất đắc dĩ mới phải…” Cô muốn giải thích cho anh nghe nhưng …
“Ai nói với con là bất đắc dĩ?”
Cánh cửa phòng Diệp phu nhân mở ra, bà ta bước ta vẫn với vẻ mặt yếu mềm mỏng mang đó.
“Sao hai con lại ở đây?” Bà ta ra đẩy xe cho Diệp Hắc “Con trai à, nương tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tim-vo/3494261/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.