Tuấn Lãng dẫn Vy Vy tới một nơi cực kỳ lạnh lẽo, đó là một căn phòng bên trong có một chiếc hồ rất lớn, hơi lạnh của mặt nước bốc lên cả căn phòng vừa bước vào sự lạnh lẽo đã bao trùm lấy cô.
“Sư huynh à sao huynh lại đưa ta tới đây?”
Tiểu Bạch cũng lén lút đi theo.
“Tiểu Bạch đi vào đây luôn đi, đệ tưởng đệ đi theo mà ta không biết sao?”
Tiểu Bạch đành bước vào.
Tuấn Lãng quay sang nói với Vy Vy “Muội thật sự đã quên người đó rồi sao?”
“Ai ạ?”
“Ta nè!!!” Giọng nói từ đâu vang lên
Trương Bá trong nguyên thần hình rồng chui từ dưới nước lên bay lượn mấy vòng rồi hiện thân người đứng trước mặt Vy Vy.
“Con nhỏ này sao cô có thể quên ta được chứ? Rõ ràng là nhờ có ta mà cô mới có thể tu thành chính quả mà.”
Vy Vy liền ôm trầm lấy Trương Bá trước sự ngỡ ngàng mắt mở to của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch tách hai người ra.
“Ai cho nàng ôm ấp người khác thế hả?”
Trương Bá nhìn một lượt Tiểu Bạch “Tên nhóc này là ai?”
Tiểu Bạch đang định giải thích nhưng Trương Bá cũng chẳng quan tâm “Thôi kệ hắn đi, nhìn sắc mặt cô thế này chắc cô cũng vừa ý với đồ ta tặng lắm phải không?”
Vy Vy gật đầu “Rất hài lòng.”
“Hài lòng là phải rồi…”
Tuấn Lãng định ra ngoài trao trả không gian cho hai người họ “Thôi hai người nói chuyện đi ta ra ngoài trước.”
Trương Bá vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tim-vo/3491360/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.