Dọc đường cô bé cũng mới giới thiệu mình tên là Minh Bảo sống cùng anh trai, anh trai con bé đang thi tú tài nên không ở nhà phải mấy ngày nữa anh trai bé mới về.
Luyên thuyên mãi cuối cùng cũng đến nhà lang trung.
Cô bé rất nhiệt tình gọi lang trung may mắn thay khi nghe tiếng người quen thì ông mới chịu mở cửa.
Nhưng khi nghe phải đi ra khỏi nhà đến ngôi miếu đường bên cạnh thì quả thật ông rất sợ, sự sợ hãi của ông hiện rõ trên gương mặt.
Thấy vậy Vy Vy đành xin thuốc cầm máu, chút ít băng gạc để bản thân tự mình xử lý.
Cô đưa cho lang trung chiếc châm cài hoa bạc vì do trời cũng đã muộn nên chẳng có nơi nào đổi đồ mở cửa nên cô không thể đổi được đồ, nhưng với một lang trung như ông thì cần thứ này để làm gì.
Nhận thấy vị tỷ tỷ xinh đẹp này không có tiền nên Minh Bảo vội lấy tiền mà ca cà để lại cho mình trả giúp Vy Vy, còn bản thân cô cầm lấy chiếc châm cài rồi sáng sớm mai đi đổi chút ngân lượng cũng được.
Như gặp được cứu tinh Vy Vy chỉ biết cám ơn Minh Bảo còn bản thân cô vội vàng về xem vết thương cho Tiểu Bạch.
Vừa bước vào thì cô chẳng thấy Tiểu Bạch đâu hết, trong miếu chỉ có một vị sư thầy mặc áo cà sa đã bạc ngồi lặng lẽ trước phật đường đọc kinh.
Cô vội vàng hỏi vị sư thầy nhưng khi nhìn rõ lại người đó rất giống ông nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tim-vo/3458559/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.