Người đó tiến lại gần cô mới nhìn rõ ra là A Minh.
“Em xin lỗi với những lời nói tối qua, không phải em có ý chê anh phiền phức chỉ là…”
“Anh không trách em.” Anh hất tay “Vào nhà đi không lạnh, trời mưa lớn lắm cẩn thận không kẻo bị ốm đấy.”
Không để cô nói thêm anh biến mất trong màn mưa lớn.
Tiếng Phú An vọng từ trong nhà ra “Vy Vy!!! Có gì ăn không, anh đói quá!!! Vào đây nhanh lên ở đó làm gì hả?”
“Đây em vào đây!”
Mới mở mắt cô đã phải vào bếp nấu cơm cho Phú An, thấy cô loay hoay từ khi gà còn gáy đến khi mặt trời lên cao, Phú An tưởng Vy Vy chiêu đãi mình một bữa thịnh soạn lắm ai ngờ cô mang từ trong bếp ra chỉ có một bát mỳ với quả trứng.
“Cái gì đây???” Anh không tin vào mắt mình.
“Mỳ đó! Bộ chưa thấy mỳ bao giờ à?”
“Không phải… Mày làm gì từ trong bếp nãy giờ thế?”
Vy Vy gãi đầu “Thì nhà hết đồ ăn rồi mà trời còn mưa nên không đi mua được, trong nhà chỉ có mỗi mỳ với trứng thôi, ăn tạm đi.”
“Nấu một bát mỳ hết cả tiếng đồng hồ à?”
“Thế có ăn không?” Cô định cất vào bếp thì bị Phú An cản lại.
Anh tỏ vẻ bất lực trước cô em, bản thân thì cướp lại ăn bát mỳ ngấu nghiên.
“Nhận được tin tức anh mày chịu khó đi cả chục cây số để tới đây giúp mày đây? Chẳng thương anh mày thì thôi lại còn đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tim-vo/3419467/chuong-52.html