Lần này không cần ai chỉ lối Vy Vy tự một mình tiến tới nhà của Du Hạo.
Vẫn là chiếc cổng chạm rồng chạm phượng đó, vẫn tòa nhà đồ sộ tráng lệ đó nhưng không hề treo hoa đỏ, lồng đèn đỏ. Căn nhà rất tăm tối giống như cuộc đời của Vy Vy vào lúc này vậy.
Đi vào khuôn viên ngôi nhà, toàn bộ hoa hồng trắng lúc trước cô nhìn thấy thì toàn bộ đã héo úa nhiều bông chảy nước phân hủy từ lúc nào không hay. Cảnh tượng hoàn toàn trái ngược với trong giấc mơ.
Chạm vào cánh cửa nhà của Du Hạo, quả thật cô không muốn bước chân vào chỗ chết một lần nữa như vậy nhưng cô không còn cách nào khác.
Cánh cửa khẽ hở ra, ánh sáng ban ngày chiếu vào căn phòng khách đồ sộ của tòa nhà, nhờ ánh sáng ban ngày mà cô có thể nhìn thấy trong không khí có rất nhiều bụi, căn nhà giống như đã rất lâu rồi chưa có ai dọn dẹp.
Bức tranh lớn của cô ở phòng khách cũng không thấy đâu, khác xa hoàn toàn với giấc mơ.
Vy Vy nghi hoặc gọi lớn cái tên cô khá sợ " Du… Du Hạo…!!! Anh có ở đây không?"
Bên ngoài có tiếng chim lợn kêu từ đâu vọng tới đáp lại lời chào của cô.
Đột nhiên một cánh cửa mở ra, nếu cô nhớ không nhầm thì đây chính là từ đường nơi thờ phụng tổ tiên cũng như Du Hạo ở trong đó.
Rõ ràng không có gió mà cánh cửa bỗng mở ra mặc dù sợ nhưng cô vẫn can đảm bước vào không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tim-vo/3416253/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.