Vy Vy tắm xong vừa bước ra ngoài thì có một người đã đứng sẵn ở đó, theo như giới thiệu là A Lan người hầu của cô.
Nụ cười cô hầu chúm chím được tô son như các geisha Nhật Bản, gương mặt trắng bệch trông rất vô hồn, mặc chiếc áo kẻ hoa sặc sỡ chiếc quần màu đen trông khá quê mùa, không ăn nhập với thời đại.
Đi theo cô hầu thì Vy Vy phát hiện người hầu đó không có bóng, nhưng không có cảm giác lạnh lẽo như những bóng ma.
Bước vào một căn phòng rất lớn, căn phòng được bố trí cổ điển nhưng không kém phần sang trọng.
Ánh sáng yếu ớt của buổi trưa chiếu vào từng kẽ hở của ô cửa sổ càng khiến căn phòng trở nên u ám.
Trên giường đã được bày biện sẵn y phục tân nương đỏ thắm, trang sức, phụ kiện làm bằng vàng được chế tạo một cách điêu luyện, tinh xảo.
Cạnh giường là bức hình chân dung màu trắng đen của Du Hạo, hắn ta vẫn rất xinh đẹp nhưng có vẻ toàn bộ ảnh đều được chỉnh sửa hơi quá đà nên làm mất đi sự hài hòa trên gương mặt hắn.
Để giải thích các bức ảnh của mình hắn cất tiếng nói “Mẹ anh thích con gái nên toàn bộ ảnh của anh đều được chỉnh sửa vì thế có khác chút so với bên ngoài.”
Du Hạo bất thình lình ở đâu xuất hiện làm cô một phen hú hồn.
Hắn tiến tới chạm vào bộ hỷ phục tân nương “Em thấy bộ hỷ phục này thế nào? Có ưng ý không?”
Nếu cô nói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tim-vo/3416248/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.