Nhưng là thật tự giác!
Tự giác đến nỗi Liễu Hồ Nguyệt yên lặng không nói gì.
Gặp phải ngốc tử thì thôi đi, nhưng là, gặp phải đồ vô sỉ giả ngu, nàng nên làm thế nào?
Vài người săn sóc dâu lại chạy tới, một người tươi cười tay mở mành kiệu, tay kéo Phượng Dật
Hiên, bất đắc dĩ vừa khuyên vừa dụ dỗ:
“Phượng vương gia, chú rể không ngồi kiệu hoa, mà là chú rể phải ngồi ở trên lưng ngựa.”
“Ai nói?” Phượng Dật Hiên không tin hỏi.
Ngay lúc đó, liễu Hồ Nguyệt đẩy hắn: “Ta nói, đi ra ngoài nhanh.”
Nàng nhấc chân đá Phượng Dật Hiên, nhấc lên một góc khăn hỉ, trừng mắt nhìn Phượng Dật
Hiên.
Phượng Dật Hiên lại lặng lẽ bám vào cánh tay nàng, sau đó lại đem toàn bộ thân mình cọ qua cọ
lại: “Nàng dâu nói không tính, ta muốn ngồi kiệu hoa, ta cũng muốn ngồi kiệu hoa.”
Sau đó, gạt tay người săn sóc dâu, kéo mành kiệu xuống, đĩnh đạc kêu lên: “ Khởi kiệu nhanh
lên”
Liễu Hồ Nguyệt cắn chặt răng, đi ra khỏi kiệu hoa, Phượng Dật Hiên thấy nàng rời đi, cũng từ
trong kiệu hoa nhảy ra, chạy theo, giữ chặt cánh tay Liễu Hồ Nguyệt nói: “Được rồi, được rồi, ta
cưỡi ngựa, ngươi ngồi kiệu hoa.”
“Hừ!” Liễu Hồ Nguyệt hừ một tiếng. nhìn Phượng Dật Hiên lên lưng ngựa, nàng mới quay lại
kiệu hoa.
Thuận lợi dọc theo đường đi.
Đội ngũ kiệu hoa hướng theo hoàng cung đi tới. Phượng vương tuy được phòng làm vương
nhưng mẹ đẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-thu-phi-toan-he-trieu-hoi-su/2883969/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.