Hắn đi vào phòng, đứng ở trước cửa phòng, tay vuốt ve chòm râu trắng thật dài.
Liễu Hồ Nguyệt từ từ đánh giá Vô Ngân Tử, trừ bỏ tóc bạc cùng cổ trang của hắn, ngũ quan của hắn và đối thủ Vô Ngân Tử kiếp trước của nàng quả thực giống nhau như đúc.
A, xem ra kiếp này không tịch mịch rồi.
Chính là không biết Vô Ngân Tử trước mắt này như thế nào? Là Vô Ngân Tử kiếp trước lợi hại, hay là Vô Ngân Tử kiếp trước yếu kém.
Liễu Hồ Nguyệt thú vị cười: "Cao nhân?" Sau đó bụm miệng cười nhẹ: "Không biết cao nhân trong miệng ngươi ở nơi nào?"
Vô Ngân Tử nhíu mày giật mình, cảm thấy tiểu oa nhi trước mắt này thật không biết phân biệt. Hắn đường đường dùng thân phận dược tôn đi ra ngoài, không người gia tộc nào không cung kính với hắn. Năm đó hắn đến muốn đầu quân vào Liễu gia, Liễu Tường Phong lại uyển chuyển cự tuyệt, lúc này lại bị nữ nhi của Liễu Tường Phong xem nhẹ như thế, điều này làm cho tự tôn của Vô Ngân Tử bị đả kích nghiêm trọng.
Nhưng hắn dù sao cũng là người đã trải qua phong sương, vừa mới bắt đầu sao có thể tức giận trước mặt mấy người đó. Hắn thể hiện mình rất có khí thế đại nhân (ở đây hiểu là nhân vật lớn) cười nhẹ: "Gia chủ Liễu gia mới được tuyển đây sao? Quá nhỏ, thật không hiểu chuyện!"
Sau khi nói xong, Vô Ngân Tử liền nhìn về phía Liễu lão phu nhân vẫn ngồi im.
Ánh mắt Liễu lão phu nhân thủy chung đặt trên người Liễu Linh U, khi Vô Ngân Tử nhìn bà, lông mày khẽ giật. Bà không thích nam nhân gọi là Vô Ngân Tử trước mắt này.
"Dược tôn đại nhân đến thăm nhị cháu gái của ta, vậy ngươi đến xem xem, bệnh này của này nàng có thể chữa khỏi hay không?" Liễu lão phu nhân đứng dậy, đem vị trí tặng cho hắn ngồi.
Vô Ngân Tử rất hài lòng mỉm cười, nhìn Tần thị phía sau, Vô Ngân Tử liền đi đến trước giường, sau đó, ngồi ở vị trí Liễu lão phu nhân vừa ngồi, mà Liễu Hồ Nguyệt vẫn đứng ở chỗ cũ, không có ý định rời đi.
Vô Ngân Tử bắt mạch cho Liễu Linh U, mạch tượng của nàng thật quỷ dị, khi trầm khi động lại đình trệ thật lâu, sau đó lại nhảy lên cấp tốc, hiển nhiên, nguyên nhân là do viên đan dược kia quấy phá trong cơ thể nàng.
Vô Ngân Tử cũng không khỏi nhíu mày, kỳ quái, loại hiện tượng như thế này hắn chưa bao giờ từng thấy.
Edit: Chiryu Vũ
Liễu Hồ Nguyệt thấy nửa ngày hắn không nói chuyện, cũng dùng tiếng cười châm chọc như Tần thị vừa rồi đáp lại.
Vô Ngân Tử có chút không vui quay đầu nói: "Cười cái gì?"
"Không." Liễu Hồ Nguyệt lắc đầu, ánh mắt liếc đoi bàn tay Vô Ngân Tử, bề ngoài tuổi trẻ, thân thể người gia, Vô Ngân Tử thật sự là một quái vật: "Không thể hiểu nổi mạch tượng?"
Liễu Hồ Nguyệt không hỏi cần nào, vừa hỏi, Vô Ngân Tử liền thu tay, theo quán tính vuốt ve chòm râu màu ngân bạch, nói: "Đương nhiên, thực lực của ta nếu không nhìn ra mạch tượng của Liễu gia nhị tiểu thư, cũng nên bỏ nghề đi cho rồi."
"Có phải ngươi muốn nói rằng nhị tỷ của ta ăn nhầm đan dược do một vị cao nhân nào đó luyện chế?" Liễu Hồ Nguyệt hỏi.
Vô Ngân Tử nhíu mày càng chặt, nhưng một thoáng chốc, hắn đã nói ra một đống tên thuốc.
Liễu lão phu nhân đang lúc hắn thao thao bất tuyệt, cắt ngang lời nói của hắn: "Dược tôn đại nhân, xà tâm thảo không phải là đan dược dùng để trị câm sao?"
Bị chỉ ra chỗ sai, Vô Ngân Tử vô cùng tức giận trừng mắt nhìn Liễu lão phu nhân, gắt gỏng: "Ngươi thì biết cái gì! Xà tâm thảo và đan tâm thảo trộn loạn với nhau, có thể chế thành kịch độc."
"Nhị tỷ của ta không phải sắp chết." Liễu Hồ Nguyệt lại biểu lộ vẻ mặt mê mang nói.
Chân mày Liễu lão phu nhân cau lại: "Dược tôn đại nhân..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]