Liễu Hồ Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn hướng dây chuyền ma thú bay đi, hai nắm tay nhỏ hung hăng nắm chặt, bả vai run run. Phía sau nàng, nhục cầu đang ngủ bỗng nhảy ra, nhảy theo hướng hoa tay ma thú bay đi vừa rồi.
Lúc này, Liễu Hồ Nguyệt mới quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Phượng Dật Hiên: "Bại gia tử (giống như phá gia chi tử vậy)."
Cánh môi Phượng Dật Hiên hơi gợi, tuấn nhan kinh diễm tràn ngập ý cười, tay để phía sau lưng nâng lên, dây chuyền ma thú không biết nằm trong tay hắn từ khi nào.
Nàng trừng lớn hai mắt, thiếu chút nữa thì hộc máu...
Ni mã…. Sao lại thế này? Vừa rồi rõ ràng thấy hắn ném dây chuyền ma thú đi rồi nha. Đến cùng sao lại thế này?
"Nga? Bất quá chỉ là thứ vật nhỏ kia thích ăn." Bằng không, nhục cầu đang ngủ mơ làm sao có thể tỉnh lại? Bình thường có bảo bối tốt gì cũng không thấy nhục cầu hưng phấn như vậy.
Liễu Hồ Nguyệt cắn răng: "Tinh quặng cực phẩm?"
Hắn gật gật đầu.
Liễu Hồ Nguyệt lại khóc không ra nước mắt nói: "Ngươi thật sự là rộng rãi, hầu bao (túi tiền) của ta thật mềm."
Nàng vỗ vỗ hầu bao của mình. Thời điểm nhục cầu đói bụng, chỉ cần trong túi nàng có cái gì đó đáng giá, đều bị nó cấp cắn hết, ngẫm lại liền tức giận.
"Ngươi nhanh chóng đem vật nhỏ đó về đi, dù sao ta cũng nuôi không nổi." Liễu Hồ Nguyệt hâm mộ, ghen tị, uất hận nhìn hướng nhục cầu bay đi.
Phượng Dật Hiên thấp giọng cười nhẹ: "Ngươi đều phải gả cho ta, vật nhỏ kia ta mang về hay không mang về khác nhau ở chỗ nào?"
"Dù sao ta cũng nuôi không nổi." Liễu Hồ Nguyệt không nói gì liếc mắt nhìn hắn.
Phượng Dật Hiên đặt tay trên bờ vai nàng, dây chuyền ma thú lập tức tối lại. Lúc Liễu Hồ Nguyệt không chú ý, hắn đem dây chuyền ma thú đeo vào cổ Liễu Hồ Nguyệt.
"Vi phu nuôi được tốt." Sau đó, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng nỉ non bên tai nàng.
Hơi thở nam tính quanh quẩn bên tai nàng làm nàng nhịn không được rụt cổ một chút, cúi đầu, lúc này mới nhìn dây chuyền ma thú đeo trước ngực.
Nàng cầm lấy dây chuyền: "Ngươi có ý gì?"
"Vi phu tặng cho ngươi chơi." Phượng Dật Hiên nói.
Đưa cho nàng chơi?
Hắn muốn hào phóng như vậy sao? Huống hồ, vật này là trân bảo hiếm có, thực sự cho nàng chơi sao?
Hắn thực sự rộng rãi như vậy?
"Đến cùng thì ngươi là ai?" Ánh mắt liếc hồng cầm (đàn màu hồng hoặc đàn màu đỏ) hắn ôm trong lòng.
Truyền thuyết nói rằng Phong Trần công tử này có thể dùng tiếng đàn triệu hồi huyễn thú của mình, hay hắn thật sự là Phong Trần công tử?
Nhìn ra nàng ngờ vực mình, Phượng Dật Hiên hào phóng vỗ vỗ hồng cầm, cười nói: "Ngươi không phải đã có đáp án từ sớm rồi sao? Còn hỏi?"
"Thật sự là..." Tuy rằng đoán trong lòng, xác nhận phân nửa rồi nhưng Liễu Hồ Nguyệt vẫn là cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Phong Trần công tử chính là Phượng vương, Phượng vương chính là Phong Trần công tử.
Nếu để người trong thiên hạ biết ngốc vương làm cho người ta đau đầu này tuyệt thế thiên tài Phong Trần công tử, bọn họ sẽ cảm thấy thế nào đây?
Hắn gật gật đầu.
Nàng chỉ vào hắn, lần đầu tiên nghiêm túc thật sự đánh giá hắn từ đầu đến chân.
Xa xa truyền đến tiếng bước chân của vài người, Phượng Dật Hiên lập tức đề cao cảnh giác. Liễu Hồ Nguyệt còn chưa xem kỹ toàn bộ, hắn đã bắt được cánh tay của nàng, chạy vào trong rừng.
"Có người!" Phượng Dật Hiên nói nhỏ.
Bước chân Liễu Hồ Nguyệt nhanh hơn, hai người liền nhảy lên cây lớn trước lối vào.
Lối vào của Tử Trúc sơn xuất hiện một nam một nữ nhanh chóng đi đến...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]