Ánh mắt Phượng Dật Hiên vô tội nhìn nàng: "Nương tử, là người xấu."
Liễu Hồ Nguyệt nhìn về phía một ít giấy còn sót lại trong tay Phượng Dật Hiên, giọng điệu mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự: "Đưa đây."
Phượng Dật Hiên đem hai tay ra sau, lắc lắc đầu nói: "Không."
"Không cho cũng được, về sau đừng đến tìm ta, ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa." Liễu Hồ Nguyệt xoay người, hướng tới chỗ Tần Duyệt.
Tuy rằng biết Tần Duyệt làm như vậy là không có ý tốt, nhưng mà vẫn nên đối mặt. Liễu gia cùng Tần gia, riêng chuyện này, để nàng giair quyết là được rồi.
Phượng Dật Hiên thấy nàng rời đi, sốt ruột nhấc quần áo của mình, đuổi theo sau Liễu Hồ Nguyệt, kêu to: "Được rồi, được rồi, nương tử, cho ngươi, đều cho ngươi."
Hắn chạy rất nhanh, từ đường Liễu gia đi ra, lấy tốc độ trong nháy mắt đuổi theo Liễu Hồ Nguyệt, thân hình khổng lồ đi lại, một cái cánh tay khoát lên trên cánh tay Liễu Hồ Nguyệt, đem mặt để sát vào mặt Liễu Hồ Nguyệt, hơi thở cực nóng nhàn nhạt phun trên mặt Liễu Hồ Nguyệt.
"Đêm nay Tử Trúc sơn Liên Vân Thành." Sau khi Phượng Dật Hiên nói xong, liền bĩu môi, nhân lúc Liễu Hồ Nguyệt không có phòng bị, hôn một cái.
Lúc này mới buông lỏng cánh tay ra, tiếp tục lấy bộ dáng ngốc nghếch đi sau lưng Liễu Hồ Nguyệt.
Liễu Hồ Nguyệt mạnh mẽ trừng lớn hai mắt nhìn về phía Phượng Dật Hiên, tay nâng lên chùi chùi nơi bị hắn hôn:"Ngươi lại chiếm tiện nghi của ta, lão nương cắn ngươi."
"Nương tử ăn rất ngon." Phượng Dật Hiên mang theo bộ mặt mỉm cười, miệng làm một cái ăn gì gì đó nói. Sau đó liền vòng quanh Liễu Hồ Nguyệt một vòng tròn, tay không an phận khua loạn trên đỉnh đầu Liễu Hồ Nguyệt.
Liễu Hồ Nguyệt hổn hển muốn bỏ tay hắn ra, nhưng mà, hắn quá mức giảo hoạt, tay nàng vừa muốn đánh hắn, hắn liền đem tay của mình rụt về, sau đó lại làm ngáo ộp với Liễu Hồ Nguyệt.
Liễu Hồ Nguyệt bị hành động của hắn biến thành dở khóc dở cười, nếu không phải nàng sớm biết hắn không phải người ngu, thật sự sẽ bị sự "hồn nhiên" của hắn lừa gạt.
"Phượng vương gia, Phượng vương gia..." Thanh âm Thược Dược ở xa xa truyền đến, Phượng Dật Hiên đi theo Liễu Hồ Nguyệt ra khỏi từ đường, Thược Dược liền cùng đi ra ngoài tìm bóng dáng Phượng Dật Hiên.
Liễu Hồ Nguyệt nghe được tiếng Thược Dược kêu to, lập tức huơ huơ tay: "Ở chỗ này."
Thược Dược nhìn thấy Liễu Hồ Nguyệt, liền chạy tới chỗ Liễu Hồ Nguyệt.
Đến trước mặt Phượng Dật Hiên,Thược Dược ho vài tiềng nói: "Phượng vương gia, Hoàng thượng tìm ngươi."
"Không quay về." Phượng Dật Hiên nhíu mày, hai tay gắt gao bắt lấy cánh tay Liễu Hồ Nguyệt, đem mặt để sát trên bờ vai Liễu Hồ Nguyệt, hung hăng cọ một chút.
Đại khái là động tĩnh của Phượng Dật Hiên quá lớn, đem nhục cầu ở sau gáy Liễu Hồ Nguyệt cọ tỉnh.
Nhục cầu tỏ vẻ không vui, thăm dò bên trong, làm khi nhìn đến Phượng Dật Hiên, hai mắt nhục cầu trừng lớn, nhe hàm răng sắc nhọn, một bộ dáng hung ác nhìn Phượng Dật Hiên, miệng phát ra tiếng kêu khó hiểu.
Phượng Dật Hiên thấy vậy, lập tức buông lỏng cánh tay Liễu Hồ Nguyệt ra, lui ra phía sau vài bước, căm giận nói: "Ngươi, ngươi là ai, làm sao có thể ngủ ở trên người nương tử?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]